Chương trước
Chương sau
Nguyệt Vũ đặt Cún Đen lne6 sô pha, vươn ngón trỏ chọt cái bụng tròn vo của nó, Cún Đen vô thức cô lỗ một tiếng, bàn chân ngắn tròn đạp vài cái, đẩy ra ngón tay tác quái của Nguyệt Vũ.

Nguyệt Vũ chuyển mắt, vươn tay bắn cái mũi lành lạnh, đánh thức Cún Đen đang ngủ.

Nó dùng đôi mắt đen kịt, vô tội ngập nước nhìn anh, không rõ mình lúc nào đắc tội đại thần này, cư nhiên vô sỉ không cho mình ngủ? Đây là ngược đãi động vật!

Nguyệt Vũ hừ một tiếng, cố ý quắc mắt trừng Cún Đen đáng thương hề hề.

Ai kêu mày luôn cướp đi lực chú ý của Tiểu Nguyệt, tao phải khi dễ mày!

Miêu Lan bên cạnh không khỏi đầu đầy mồ hôi, "người xấu" trước mắt là thiếu gia ông biết sao? Không hoa mắt đi? Thiếu gia lúc nào ấu trĩ như vậy?

Nhìn Nguyệt Vũ một hồi, Cún Đen bại trận, nức nở vài tiếng, lấy lòng liếm tay anh, sau đó lại nằm trên sô pha tiếp tục vù vù ngủ.

Thấy nó thô thần kinh như vậy, Nguyệt Vũ trợn tròn, Miêu Lan cũng trợn mắt há hốc mồm.

Một lát sau, Nguyệt Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, ha ha, trách không được Tiểu Nguyệt muốn bắt con cún này về, thật vui!

"Không có manh mối nào?"

Nguyệt Vũ liên tiếp hỏi hai lần, giật mình quá độ Miêu Lan cuối cùng hồi thần, "Thiếu gia nói gì?"

"Tôi nói Thiên Nhãn La Hán bị trộm không có manh mối nào?" Nguyệt Vũ kiên nhẫn hỏi.

Miêu Lan đầu tiên cẩn thận nhìn Nguyệt Vũ thần tình tự nhiên, sau đó mới nói: "Trộm La Hán hẳn là chuyên nghiệp, kẻ này thân thủ không tầm thường, không để lại bất kỳ dấu vết gì."

"Trộm chuyên nghiệp? Bốn bức tượng La Hán đó người ngoài nhìn chỉ cho là bốn bức tượng mặc ngọc La Hán bình thường, giá trị bất quá bảy tám vạn, đây đã là đánh giá cao, Nam Cung gia lại không thể không biết tầm quan trọng của nó, quyết sẽ không tùy tiện trưng bày như bình hoa, nhất định giấu kỹ, Nam Cung gia dù kém cỏi thế nào cũng là phân chi lớn nhất của Đường gia, ông cho sẽ có trộm vì bảy tám vạn cam nguyện mạo hiểm đi Nam Cung gia trộm đồ? Hơn nữa bọn họ cũng không biết cách dùng và giá trị bốn bức tượng La Hán này."

"Ý thiếu gia là?"

"Hỏi người của Nam Cung gia bọn họ từng cho ai xem bốn bức tượng La Hán, lại có ai biết tác dụng, trộm bình thường sẽ không coi trọng mấy bức tượng bảy tám vạn, hẳn là có kẻ ra giá để trộm."

"Thiếu gia nói không sai, tôi về sẽ nói cho Nam Cung gia cái nhìn của thiếu gia." Miêu Lan vui vẻ nói.

"Thật là, ai biểu khoe, thứ này có thể tùy tiện để người xem sao? Đáng đời bị trộm. Ông nói cho bọn họ, nếu bốn bức tượng La Hán kia tìm lại được, tịch thu!"

"Tịch, tịch thu? Thiếu gia này--" Miêu Lan chần chờ, trừng phạt này tựa hồ khá nặng.

"Có ý kiến?" Nguyệt Vũ nhướng mày.

"Không, không."

"Nếu bọn họ dám có ý kiến, gọi bọn họ tới nói chuyện với tôi, tịch thu cho Tiểu Nguyệt giữ nhà cũng tốt hơn bị Nam Cung gia lăn qua lăn lại."

Giữ nhà? Không khỏi quá lãng phí, quên đi, lời thiếu gia như thánh chỉ, cứ nghe đi, ai, ông tựa hồ hảo tâm làm chuyện xấu.

"Không còn gì sao?"

"Không còn."

Cho dù còn, cũng phải lo lắng kỹ mới dám nói cho thiếu gia, miễn cho rơi vào kết quả như Nam Cung gia, Miêu Lan thầm nghĩ.

"Nếu tìm lại được bốn bức tượng La Hán, nhớ đưa tới cho tôi." Nguyệt Vũ dặn.

"Dạ."

"Được rồi, không còn gì nữa, ông về trước đi, phải rồi, cảm ơn ông hỗ trợ chiếu cố con cún này."

Nghe được tiếng "cảm ơn", Miêu Lan thụ sủng nhược kinh, cảm động nói: "Có thể giúp thiếu gia là vinh hạnh của tôi."

Nguyệt Vũ cười cười, ôm lấy Cún Đen ngủ say vào phòng ngủ làm bạn Huyền Huyễn.

Nhìn bóng lưng Nguyệt Vũ, Miêu Lan không khỏi than: thiếu gia quả thật rất coi trọng vị "Tiểu Nguyệt" kia, đây là tốt hay xấu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.