Tiêu Xuân Thu ngoài cười trong không cười, "Cái kia, tôi là Tiêu Xuân Thu."
A Thu, A Thu, nghe như gọi a miêu, a cẩu, A Hoa.
Lưu Phỉ kinh ngạc, cười ha hả: "Tôi biết cậu gọi Tiêu Xuân Thu, vừa nãy A Hiên không phải giới thiệu, được rồi, chưa tự giới thiệu, tôi là Lưu Phỉ, thật khó được, thì ra A Hiên cũng thích người."
Tiêu Xuân Thu nhụt chí, nói chuyện với người này thật mệt, căn bản không rõ ý mình.
"Chào anh, Lưu tiên sinh." Tiêu Xuân Thu vô lực nói.
Lưu Phỉ lại cười to, nặng nề mà vỗ vai Tiêu Xuân Thu, "Cậu là bà nhà A Hiên đừng khách khí, gọi A Phỉ đi."
Tiêu Xuân Thu bị lực tay không biết nặng nhẹ của Lưu Phỉ vỗ đến suýt nữa ói máu, may mà Thượng Quan Hiên đúng lúc giải cứu.
Tiêu Xuân Thu rất muốn phủ nhận mình không phải bà nhà Thượng Quan Hiên, song song lại không nỡ, anh rất thích người khác ghép đôi mình và Thượng Quan Hiên, thế nhưng bất luận là em dâu hay bà nhà, xưng hô này thật sự gì kia, quê mùa, hơn nữa nghe như là đàn bà, không cần quay đầu, cũng biết tiếng quái dị phía sau thỉnh thoảng truyền đến là bọn Đường Vân che miệng cười trộm.
Thượng Quan Hiên không phải ngày đầu biết Lưu Phỉ, đối tính cách thẳng thắn hàm hậu của Lưu Phỉ đã thấy nhưng không thể trách.
Lưu Phỉ lẩm bẩm, "Thật không ngờ được A Hiên thích nam, thảo nào trước đây các cô trong cục hiến ân cần với cậu, cậu luôn làm như không thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491206/quyen-9-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.