Tiểu hồ ly là con của Thượng Quan Hiên?
Tiêu Xuân Thu khóe miệng co quắp vài cái, quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên mặt không biểu tình ánh mắt lạnh đến muốn giết người, vươn tay đáp bờ vai anh cuồng tiếu.
"Tiểu hồ ly, con, con, tiểu hồ ly, ha ha, ha ha, cười chết tôi!"
Tiếng cười làm càn của Tiêu Xuân Thu kinh tỉnh mọi người ở phòng làm việc bị Trần Nặc nổ thành tượng đá, bọn họ động tác nhất trí quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên quanh thân ba thước hàn khí bức người, xoát một tiếng lui ra sau đẩy đầu sỏ gây tôi La Minh lên trước làm tấm mộc!
La Minh đang bóp cổ Trần Nặc lắc lư, "Tiểu tử chết tiệt, cậu nói quỷ gì! Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa, sẽ chết người!"
Lắc một hồi, phát hiện không thích hợp, quay đầu, chống lại ánh mắt âm trầm lãnh liệt của Thượng Quan Hiên, La Minh sợ đến thoáng cái buông cái cổ đáng thương của Trần Nặc, cười làm lành nói: "Cái kia, lão đại, hồ ly trên vai ngài thật, thật đẹp!"
Tiểu hồ ly hiếu kỳ nhìn La Minh đầy đầu mồ hôi, lại quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên thoáng cái mặt lạnh, không rõ anh vì sao sẽ giận.
Tiểu hồ ly đối Thượng Quan Hiên có thân cận không hiểu, thấy Thượng Quan Hiên banh mặt, rất tự nhiên thân thiết liếm mặt anh, thấp kêu một tiếng.
Úc! Mẹ tôi ơi! Rất hữu ái! Mọi người nhất trí kinh hô, nếu tiểu hồ ly là Tiêu Xuân Thu ôm, phỏng chừng đã sớm nhào tới chà đạp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491199/quyen-9-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.