"Mót -- quá?" Sở Hoàn kéo dài giọng, chậm rì rì, nghe như anh không biết mót quá là ý gì.
Yến Dương mặt đỏ hầu như muốn bốc hơi, nhắm mắt lại rống to: "Tôi muốn đi tiểu!"
Thấy cậu bộ dáng chết không sờn, Sở Hoàn phù một tiếng nở nụ cười.
Yến Dương bỗng nhiên mở mắt, tức giận hầu như muốn khóc: "Mau! Tôi nhịn không được, bằng không tôi làm trên sô pha anh!"
Nghe vậy, Sở Hoàn lập tức ôm Yến Dương lao về phía toilet, "Đừng, nhịn chút!"
"Tôi nhịn không được!"
"Nhịn không được cũng phải nhịn, cậu nếu dám xem tôi thế nào trừng trị!"
"Đồ ác tặc!" Yến Dương mắng to.
Sở Hoàn tính phản bác ai mới là tặc, cúi đầu thấy gương mặt sung huyết của Yến Dương, lại không đành lòng, quên đi, đại nhân bất ký tiểu nhân.
Sở Hoàn tay phải ôm eo Yến Dương để cậu tựa trên người mình, tay trái giúp cậu kéo quần.
"Không cho nhìn lén!" Yến Dương cảm thấy thẹn khẽ quát.
Sở Hoàn quay đầu, "Rồi rồi, cậu muốn tôi nhìn tôi cũng không nhìn, có gì đẹp, nhìn đảm bảo thủng mắt."
"Anh vừa nãy nhìn còn sờ."
"Cậu thấy thiệt sao, cần nhìn lại không?" Sở Hoàn tức giận nói.
"Phi! Nhìn đảm bảo thủng mắt!" Yến Dương trả lại Sở Hoàn câu vừa lời.
Sở Hoàn phát hỏa, "Cậu có muốn đi tiểu không?"
"Anh nghĩ tôi không muốn, nghẹn lâu lắm không ra, đều là anh làm hại, tôi cũng không làm gì xấu, bất quá là đói bụng, trong nhà không có đồ để ăn, nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491191/quyen-9-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.