Giật mình vài giây Huyền Huyễn mới phục hồi tinh thần, cậu buồn cười trừng Nguyệt Vũ, "Anh không cảm thấy lời này của anh không chút lực độ sao? Gả Tiểu Hoa cho tiểu hồ ly? Không phải tôi nói, chỉ bằng mê luyến Tiểu Hoa đối tiểu hồ ly, nó cực kỳ cam tâm tình nguyện anh tác đôi."
Nguyệt Vũ hừ một tiếng, "Cậu không nghe rõ sao, tôi nói là gả Tiểu Hoa."
Huyền Huyễn nghi hoặc, "Thì tính sao?"
"Ý là đưa Tiểu Hoa cho Thượng Quan Hiên nuôi."
Huyền Huyễn vẫn không phản ứng lại, "Không sao nha."
Nguyệt Vũ vô lực, "Cậu không phải vẫn muốn bắt tiểu hồ ly về sao?"
"Đúng vậy, cho nên tiểu hồ ly có thể ở rể, gả cưới đều giống nhau. Tiểu hồ ly tự nhiên phải về nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng để Thượng Quan Hiên nuôi một thời gian cũng tốt, suy nghĩ của anh có rút không, lúc này tự nhiên nói chuyện vớ vẩn, còn lấy này uy hiếp tôi, không có trình độ."
Nguyệt Vũ nghĩ mình rất bị thương, ai oán nhận ánh mắt "anh rất ngốc" của Huyền Huyễn, nghiến răng đến định lao tới hung hăng cắn một cái.
Huyền Huyễn xoa đầu Nguyệt Vũ phiền muộn, "Sao lại ủ rủ, đi thôi, tôi muốn xem lũ quỷ này rốt cuộc làm gì."
Nguyệt Vũ kéo cao tinh thần, kỳ thực anh không định uy hiếp Huyền Huyễn, chỉ là thuần túy không muốn cậu độc thân phạm hiểm, thế nên mới thốt ra uy hiếp ấu trĩ như gả sóc chuột, bản thân anh tuy không hiểu trừ tà tróc quỷ, thế nhưng tâm tình bảo hộ người mình thích rất cường liệt, cho dù không thể giúp gì, anh cũng sẽ không trở thành trói buộc của Huyền Huyễn, anh nhìn như quý công tử cần người bảo hộ, lại không phải kẻ yếu, gia tộc của anh không cho phép kẻ yếu tồn tại.
Đoàn tàu trưởng dẫn hồn phách thôn dân ngừng lại trước giếng.
Phụ nữ khóc càng lợi hại, vươn tay muốn kéo lại chồng con, bàn tay lại xuyên qua thân thể, không chạm được gì, giờ này khắc này, ảo ảnh nỗ lực duy trì cuối cùng nghiền nát, chồng con bọn họ đã không còn là người.
Ý thức được điểm ấy, bọn họ khóc đến run rẩy.
Đoàn tàu trưởng không kiên nhẫn nhướng mày, "Đều về đi, khóc sướt mướt thành bộ dáng gì, đây là vì cứu đời trước."
Tiếng khóc của phụ nữ thoáng cái thấp đi không ít, bọn họ sợ hãi vị tộc trưởng như cương thi này, ánh mắt rắn độc của gã khiến bọn họ không dám nhìn thẳng, tuy bất mãn, cũng oán hận, lại không có lá gan kháng nghị, kẻ này khiến bọn họ sợ hãi từ đáy lòng.
Đoàn tàu trường không nói thêm nữa, dận người trực tiếp xuyên qua bức tường bụi gai.
Bức tường màu lục đầy gai nhọn đối quỷ hồn căn bản không có tác dụng, phụ nữ nhìn đàn ông từng người biến mất không khỏi lần thứ hai thất thanh khóc rống.
"Chúng ta vào thế nào?" Nguyệt Vũ hạ giọng hỏi.
"Tôi nhảy vào rồi kéo anh."
"Không cần," Nguyệt Vũ lắc đầu, "Bức tường này không cao, tôi có thể ứng phó."
Huyền Huyễn nhướng mày, bức tường này chí ít có 4 mét, xem ra cậu xem thường anh.
Hai người cẩn thận né tránh bầy phụ nữ khàn giọng khóc rống, lén lút mò vào một góc âm u không dễ phát hiện.
Huyền Huyễn tung chão đỏ tùy thân mang theo, mượn lực, nhảy lên, rồi vứt chão cho Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ tiếp được, không thấy anh làm thế nào, người đã như khói nhẹ nhàng bò lên.
Huyền Huyễn giật mình, nhịn không được nói: "Thân thủ không sai, anh thật là thâm tàng bất lộ."
Nguyệt Vũ cười nói: "Tự nhiên, bằng không sao xứng đôi Tiểu Nguyệt."
"Ba hoa, anh còn bao nhiêu chuyện gạt tôi?"
"Chỉ có một, là gia tộc của tôi, về phần thân thủ, không tính giấu diếm, chỉ là không có cơ hội biểu hiện."
Huyền Huyễn tự tiếu phi tiếu, "Không có cơ hội biểu hiện? Tốt, sau này tôi tìm nhiều cơ hội cho anh."
Nguyệt Vũ đổ mồ hôi, cười gượng: "Không cần?"
Huyền Huyễn cười đến ý vị thâm trường, cậu đã nói, nhất định sẽ đào ra tổ tông mười tám đời của tên này, chờ xem!
Nguyệt Vũ da đầu tê dại, Tiểu Nguyệt cười thật khủng khiếp!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]