Chuyện tới nước này, vốn đã có chút rõ ràng, lại trở nên mờ mịt.
Năm đó người của tứ đại gia tộc có phải gặp chuyện ly kỳ gì thế nên mất tích? Có lẽ bọn họ kỳ thực không phải mất tích, chỉ là sống ở một nơi không ai biết? Lại có lẽ bọn họ căn bản đã chết, hồn không về báo tang, có lẽ ở một khắc bọn họ tử vong hồn đã bị nghiền nát, hồn phi phách tán tự nhiên không thể về.
Nhưng mà, đây hẳn không khả nặng, dựa theo lời Triệu Thụy, đoàn người rời đi năm đó không thiếu cao thủ đạo thuật, có thể song song khiến nhiều người như vậy hồn phi phách tán tựa hồ không thể nào nói nổi, nếu là thật, vậy giết bọn họ là ai? Ai có năng lực như vậy?
Huyền Huyễn gõ đầu mình, nghĩ sợi dây càng quấn càng rối.
Nguyệt Vũ nói: "Chuyện 70 năm trước rất xa xôi, muốn cởi bỏ chân tướng rất trắc trở, tôi nghĩ chúng ta trước giải quyết chuyện trước mắt rồi tính, thôn dân này vì sao phải tàn sát hành khách? Đoàn tàu trưởng và thôn dân có quan hệ gì? Nếu thôn dân chỉ là biến thái sát nhân ma, vậy vì sao phải thiết trí ảo cảnh, hai người không cảm thấy những ảo cảnh này có hàm nghĩa sao? Như ấn trình tự tiến hành giết chóc, còn có những kẻ này tựa hồ không sợ chết, trái lại rất hy vọng được chết, thật sự kỳ quái."
Một lời giật tỉnh người trong mộng, Huyền Huyễn vỗ đầu, sao cậu lại lẫn lộn chủ và thứ? Nếu người của tứ đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491154/quyen-8-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.