Nhìn Triệu Thụy như cọc gỗ, Huyền Huyễn không xác định hỏi: "Triệu Thụy?"
"Là tôi."
"Người chết kia đâu?"
"Chạy." Triệu Thụy mở mắt, có chút hoang mang, "Cậu thả "ông ta"?"
Huyền Huyễn nhún vai, "Là "ông ta" rất giảo hoạt, vốn dĩ không hy vọng có thể dễ dàng bắt được "ông ta"."
Triệu Thụy không tin, nếu như Huyền Huyễn không hữu ý phóng thủy, lão bất tử kia sao có thể đi dễ dàng như vậy, chí ít phải để lại một cánh tay, còn là cánh tay bị thương Nguyệt Vũ, hiện tại Huyền Huyễn cố ý để gã đào tẩu, chắc hẳn có mục đích khác, anh cũng không cần quá mức lo lắng.
"Anh tìm được Trương Tuấn chưa?" Nguyệt Vũ hỏi.
Nguyệt Vũ vừa hỏi, Triệu Thụy bỗng nhiên cả kinh, "Mau tháo lá bùa của cậu xuống!"
"Ngại quá, đã quên." Huyền Huyễn xé lá bùa dán trên trán Triệu Thụy, Triệu Thụy lập tức như tên bắn xông ra ngoài.
"Muốn đi theo sao?"
"Không cần, quỷ tôi gọi tới có thể--" Huyền Huyễn lắc nửa đầu đột nhiên dừng lại, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, ho nhẹ một tiếng, tận lực khiến mình không khác gì bình thường, "Xem chừng, Trương Tuấn hẳn ở trên đoàn tàu, muốn tìm người, quỷ tôi gọi tới sẽ hỗ trợ, tôi trước giúp anh giải thi độc đi."
Nguyệt Vũ không phải người mù, Huyền Huyễn thần sắc bất an anh để trong lòng, ngưng mắt nhìn cậu một hồi, lắc đầu.
Huyền Huyễn nóng nảy, "Còn kéo dài anh sẽ biến thành cương thi."
"Cương thi? Lẽ nào tôi trúng độc của cương thi? Kỳ quái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491142/quyen-8-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.