Phát hiện Huyền Huyễn sắc mặt khác thường, Nguyệt Vũ lo lắng hỏi: "Tiểu Nguyệt, sao vậy?"
Huyền Huyễn khoát tay, ý bảo anh đừng quấy rầy mình, Nguyệt Vũ không thể làm gì khác hơn là câm miệng, một hồi nhìn dị cảnh ngoài cửa sổ, một hồi nhìn Huyền Huyễn lông mày sắp nhăn thành chữ xuyên (川) cúi đầu trầm tư.
Vì sao phải giết hành khách hai lần? Trong đây có phải có huyền cơ? Kẻ bịt mặt là có mục lựa chọn giết hành khách, hay tùy ý giết người? Hành khách ở sân ga là ảo cảnh hay thực thể?...
Liên tiếp nghi vấn khiến Huyền Huyễn cũng thấy mê hoặc, chuyện lần này thật vướng tay vướng chân, hơn nữa không biết có phải liên quan đến Minh Giới không, nếu là Minh Giới bày ra, vậy trình tự ảo cảnh biến hóa có thể giải thích được, cậu không thể nhúng tay, thế nhưng nếu thật là Diêm Vương muốn hành khách chết, vậy cần gì tốn hao nhiều tinh thần như vậy, sinh tử phán quan tuyệt bút vung lên là xong, hà tất thiết trí khe hở thời không tinh vi? Cảm giác có chút làm thừa, quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu, lãng phí!...
Huyền Huyễn đời này lần đầu sinh ra một cảm giác "thúc thủ vô sách" không xong, cảm giác bực tức khiến cậu hận không thể ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
Nguyệt Vũ thật chưa từng thấy Huyền Huyễn quắc mắt trừng trừng thì thào nguyền rủa như vậy, anh vươn tay vuốt lên lông mày nhíu chặt của cậu, trêu chọc nói: "Lông mày cậu nhăn đến có thể kẹp chết muỗi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491116/quyen-8-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.