"Mùi lạ?" Nguyệt Vũ dùng tay phải vốc một bụm nước uống, "Đích xác có mùi lạ." Anh liếm đầu lưỡi, "Mùi rất nhạt."
Huyền Huyễn tìm bên giếng một hồi, dưới ánh sáng ảm đạm, bóng nước thấp thoáng, có thể thấy cát vàng ở đáy và rêu xanh trên vách.
Nguyệt Vũ nói: "Chỉ từ ngoài nhìn, chất lượng nước nhất lưu, nhìn không ra gì, trừ phi có thể trắc thử thành phần nước này."
"Có thể là đất trồng ở đây có vấn đề dẫn đến nước có mùi lạ." Huyền Huyễn nói.
"Hẳn vậy, được rồi, người nữ vừa nãy không phải nói trong làng nuôi rất nhiều chó, sao tôi không thấy con nào?"
"Cô ta rõ ràng gạt chúng ta."
"Vậy cô ta vì sao cho chúng ta túi gấm này?"
"Có lẽ làm ký hiệu, anh vừa nãy không phát hiện, thôn dân thấy chúng ta lạc đan vốn rất cao hứng, rất muốn kéo chúng ta tới nhà bọn họ, nhưng bọn họ không chạy tới, tôi phỏng chừng là thấy túi gấm chúng ta cầm."
"Ý cậu là túi gấm này đại biểu chúng ta đã đi nhà người khác, đã có chủ?"
"Hẳn vậy."
Nguyệt Vũ sửng sốt một chút, "Làng này thật quỷ dị!"
Huyền Huyễn trầm ngâm không nói.
Xung quanh giếng nước là cổ mộc che trời, bên dưới có từng bụi cây cao to, giữa chúng mọc đầy dây leo sum xuê, rậm rạp, nhìn qua như "bức tường xanh", che khuất tầm mắt người ngoài, cho rằng giếng cổ là cuối đường.
"Không biết sau mấy cái cây này có gì?" Huyền Huyễn lẩm bẩm.
"Sao cậu biết sau nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491087/quyen-8-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.