Trương Tuấn trông mong nhìn Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, "Hai người đi đâu? Cái gọi là nhân sinh không quen, đừng chạy loạn."
Nguyệt Vũ liếc xéo, "Dính gì tới anh."
Người ngồi cạnh Trương Tuấn vẫn lặng yên không nói bỗng nhiên nói một câu: "Chó cắn Lã Động Tân."
Huyền Huyễn liếc người nọ, nhạt nói: "Coi như chúng tôi không nhìn được tâm người tốt đi." Nói xong, kéo Nguyệt Vũ ra ngoài.
Trương Tuấn oán giận nói: "Cậu nói chuyện không thể dễ nghe chút sao? Tôi rất muốn làm bạn với bọn họ."
Triệu Thụy mí mắt không nâng, chậm rãi uống cháo.
Trương Tuấn không cách nào, tên này tích tự như kim, tựa như nhiều lời một chữ sẽ mất mạng.
"Bọn họ rất đẹp, tôi lần đầu thấy người đẹp như vậy!" Một lát sau, Trương Tuấn nói.
Triệu Thụy cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh một cái, "Hoa si!"
Trương Tuấn không giận, dùng ngữ khí giáo huấn nói: "Vừa mở miệng đã đắc tội người, may mà tôi hào phóng không tính, đổi lại người khác đã sớm tuyệt giao với cậu."
Triệu Thụy lau miệng, "Ai cần!"
Trương Tuấn siết chặt tay, nỗ lực khống chế mới không một quyền nện qua, quên đi, không phải ngày đầu biết cậu ta, lười tính toán. Cậu ta cá tính cứng ngắc như vậy, trách không được chỉ có mình làm bạn, nếu mình cũng tuyệt giao, vậy cậu ta không tránh khỏi rất cô đơn, coi như đáng thương, nhẫn!!
Triệu Thụy liếc Trương Tuấn siết tay thì thào tự nói, tiếp tục cúi đầu uống cháo.
...
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ vừa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491085/quyen-8-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.