Nguy hiểm không biết trước giờ đều khiến người khủng hoảng, vì bạn không hay xảy ra chuyện gì.
Nghe tiếng kêu loạn ầm ĩ bên tai, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ khó tránh khỏi nôn nóng.
Cậu nhìn đêm mưa tối đen bên ngoài, nói với Nguyệt Vũ: "Nếu như xảy ra bạo tạc, chúng ta nhảy xe là được."
"Thùng xe chỗ chúng ta ở phía cuối, xe lửa hiện tại giảm tốc, hẳn có đủ thời gian thoát hiểm, ngô, có thể đem hành lý làm đệm, giảm đến thấp nhất khả năng bị thương." Nguyệt Vũ lãnh tĩnh phân tích.
Huyền Huyễn nâng má nhìn anh, bỗng nhiên cười.
Nguyệt Vũ bị cậu cười không hiểu ra sao, "Cậu cười gì?"
"Tôi tuyệt không lo lắng xảy ra chuyện, bình thường tai họa đều là cuối cùng mới có."
"Giải thích thế nào?"
"Ý là tôi hiện tại không cảm giác được nguy hiểm, đến khi tôi cảm giác được vậy thật là nguy hiểm."
"Thật hay giả? Dự cảm của cậu linh vậy?"
"Tôi lúc nào nói dối, bất quá, hành trình lần này phỏng chừng không bình tĩnh." Huyền Huyễn thở dài.
"Vì sao nói vậy?"
"Bởi mắt trái tôi nãy giờ vẫn giật."
"Không phải nói trái hên phải xui?"
"Tôi tương đối đặc biệt, mỗi lần mắt trái nhảy luôn có huyết tinh xảy ra."
Nguyệt Vũ ghé vào nghiêm túc nhìn mắt trái mang theo bích sắc khác với thường nhân của Huyền Huyễn, "Thần vậy? Thế nhưng mí mắt nhảy kỳ thực là rung động, chủ yếu vì bên trong mí mắt có một lớp cơ quanh vòng mắt (orbicularis muscle) rất mỏng nhiều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491079/quyen-8-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.