Sở Hoàn đơn giản mà kể lại mọi chuyện.
Trần Nặc nghe đến trừng to mắt, mặt có sợ hãi nhìn bàn tay băng vài vòng vải trắng của Sở Hoàn.
La Minh trầm ngâm, "Nghe cậu nói vậy, chuyện thực sự rất nghiêm trọng, nếu như để Lâm Lâm chạy ra ngoài, hậu quả không dám tưởng tượng, tôi thấy chúng ta cần lục soát lại nhà Tạ Quân, phải tìm ra Lâm Lâm."
Sở Hoàn gật đầu, "Tôi cũng cho là vậy, cho nên Đường Vân và Hàn Vũ đã đi."
...
"Kỳ quái? Người đâu?"
Khi tới nhà Tạ Quân, bọn họ phát hiện dĩ nhiên không thấy Đường Vân và Hàn Vũ.
"Lẽ nào bọn họ chưa tới? Không thể nào! Bọn họ nói tìm một nơi có thể thấy được, hẳn là trực tiếp tới! Tôi vừa nãy thấy rõ bóng lưng bọn họ." Sở Hoàn vô cùng kinh ngạc.
La Minh nhìn cánh cửa khóa chặt và cửa sổ dùng rèm che kín một hồi, hồ nghi nói: "Thế nhưng nhìn cửa sổ và cửa này, không có dấu vết bị phá."
"Vậy kỳ quái, hai người kia đi đâu?"
Ba người nhìn nhau vài lần, kinh nghi bất định.
Sở Hoàn tiến lên ấn chuông, ấn hồi lâu không có động tĩnh.
"Phá cửa vào thôi." La Minh đề nghị.
Trần Nặc có chút không tán thành, "Vậy không tốt lắm đâu, nếu như vào tìm không được bọn họ, Tạ Quân có thể cáo chúng ta."
La Minh tức giận liếc xéo, "Lề mề như cậu, bọn họ đều đi gặp Diêm Vương!"
Lòng nóng như lửa Sở Hoàn tán thành cách làm của La Minh, Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491029/quyen-7-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.