"Anh chỉ biết quan tâm vật thí nghiệm! Anh có quan tâm Lâm Lâm không? Đó là con gái của chúng ta, nó sắp chết, anh không có cảm giác sao? Anh không đau lòng sao?" Hoàng Vân khống chế không được kêu to.
Tạ Quân cũng phiền táo, "Lẽ nào em quan tâm Lâm Lâm? Thời gian Tiểu Kiệt chiếu cố Lâm Lâm còn nhiều hơn em, giờ em hối hận? Muộn rồi, chúng ta đã mất đi nhiều lắm, đã không có đường rút lui, đầu óc em thanh tỉnh đi!"
Hoàng Vân thất hồn lạc phách đỡ lấy ghế, thất thanh khóc rống: "Có phải báo ứng không? Vì sao Lâm Lâm như vậy? Có phải có một ngày chúng ta cũng như vậy? Anh nói cho em biết? Nói cho em biết?"
"Lâm Lâm nhiễm sợi trùng đỏ là ngoài ý muốn, ai cũng không muốn, chúng ta đều rất cẩn thận, không sao cả."
"Phòng thí nghiệm Lâm Lâm vào không được, sợi trùng đỏ vẫn đặt ở đó, anh giải thích sao Lâm Lâm bị nhiễm?" Hoàng Vân chất vấn.
"Nó bình thường thích ôm số 2, có thể là thông qua số 2 bị nhiễm."
"Giải thích này của anh rất sứt sẹo, chúng ta chỉ rót kén trùng vào não số 2, không phải biểu bì, hơn nữa kén trùng ở trạng thái hôn mê, căn bản không có tính nguy hiểm, sao lại truyền nhiễm cho Lâm Lâm?"
"Thế nhưng không bài trừ quá trình tiêm vào lây dính một ít trên lông, có lẽ vì vậy Lâm Lâm mới có thể nhiễm, Lâm Lâm là một đứa trẻ, thích mút ngón tay không kỳ quái, cứ thế ăn vào sợi trùng đỏ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491025/quyen-7-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.