Hàn Vũ chà xát phần lưng ẩn ẩn phát đau, nhe răng vừa ăn cháo, vừa dùng ánh mắt u oán trừng Đường Vân, ý định khiến Đường Vân áy náy.
Đường Vân đen mặt, tuyệt không đồng tình cái tên sắc đảm bao thiên này.
Cư nhiên xem ảnh lộ của mình đến hư hỏa quá thịnh, quả thật là tư tưởng hạ lưu, hại mình giờ ngồi trước mặt anh ta, cứ cảm giác như không mặc quần áo, xấu hổ buồn bực, không hiểu hưng phấn khiến Đường Vân đều sắp cháy, thật là khó chịu.
Hàn Vũ ngẩng đầu thấy Đường Vân hai má đỏ bừng, lông mày khẽ cau vẻ mặt thống khổ, không khỏi sợ hãi, "Tiểu Vân, cậu sao vậy? Ở đâu khó chịu?"
Đường Vân tàn bạo trừng đầu sỏ gây nên, đều là vô lại này làm hại, dĩ nhiên khiến, khiến mình ban ngày ban mặt động dục, quả thật là hận không thể một đầu đâm chết, miễn cho mất mặt.
Ánh mắt Đường Vân tuy hung ác, bất đắc dĩ phối hợp gương mặt đỏ rực, đôi mắt ướt át, chóp mũi chảy ra mồ hôi, không tí sát thương.
"Tiểu Vân, cậu sao vậy? Khó chịu lắm sao?" Hàn Vũ luống cuống tay chân sờ trán, lau mồ hôi.
Thân thể phản ứng tình dục khiến Đường Vân khóc không ra nước mắt, ách thanh nói: "Anh tránh xa tôi ra, đừng tới gần tôi!"
Vốn đã đối Hàn Vũ có cảm giác, dựa gần vậy, càng phát ra cường liệt, hầu như khống chế không được.
Thanh âm ám ách đối Hàn Vũ mà nói có mê hoặc trí mạng, trái tim phác thông phác thông đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490972/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.