Con cún tựa hồ không nghe được tiếng Huyền Huyễn quát, đuổi theo cô bé chạy ra ngoài.
Huyền Huyễn oán hận nói: "Vong ân phụ nghĩa!"
Nguyệt Vũ bị tức giận thình lình xảy ra của Huyền Huyễn hoảng sợ, lo lắng hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu giận gì?"
Huyền Huyễn lấy tay vỗ trán, "Tôi ghét bị người lợi dụng."
"Cậu bị ai lợi dụng?" Tiêu Xuân Thu kinh ngạc không hiểu.
"Con cún kia!" Huyền Huyễn vẻ mặt căm giận.
Đầu mọi người có chút chuyển không được, ông chú Hồ lắp bắp hỏi: "Nó thế, thế nào lợi dụng cháu?"
Huyền Huyễn không trả lời, một lát, cậu lẩm bẩm: "Kỳ thực ngẫm lại cũng không có gì để giận, tôi cũng không có hại, quên đi."
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong lòng không khỏi nghĩ Huyền Huyễn có phải bị quỷ phụ thân không?
Huyền Huyễn vỗ quần áo, "Thừa dịp lũ ruồi này chạy, chúng ta đi thôi."
Tiêu Xuân Thu cẩn thận hỏi: "Huyền Huyễn, cậu không sao chứ?"
Huyền Huyễn liếc trắng, "Tôi có thể có sao? Ở đây không khả năng có chuyện nhất là tôi."
"Thối thí!"
"Đây gọi là tự tin."
Tiêu Xuân Thu quay đầu nói với mọi người: "Là thật không sai, ngoại trừ cậu ta, còn ai độc mồm như vậy."
Ông chú Hồ nhất thời thở dài một hơi, "Suýt nữa nghĩ cháu trúng chiêu."
Huyền Huyễn phất tay, "Tới phiên Tiểu Thường cũng không tới phiên cháu!"
Tiểu Thường vẻ mặt đau khổ nói: "Huyền Huyễn, cậu dự định để tôi lo lắng phải không?"
"Thứ dữ nhất ở đây đều đi, không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490934/quyen-6-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.