Tiêu Xuân Thu lập tức đoạt lấy tiểu hồ ly trong lòng Thượng Quan Hiên, cảnh giác hỏi: "Cậu tính làm gì?"
Huyền Huyễn dùng đèn pin chiếu Tiêu Xuân Thu, cười hỏi: "Anh nghĩ tôi tính làm gì?"
Tiêu Xuân Thu ôm chặt tiểu hồ ly, "Hừ! Đừng cho là tôi không biết, cậu muốn tiểu hồ ly của tôi đi trước! Nằm mơ!"
Huyền Huyễn tự tiếu phi tiếu, "Tiểu hồ ly của anh? Hồ ly này không phải anh nuôi? Lại nói, nhặt được hồ ly hình như là tôi, tôi có nói tặng nó cho anh sao? Nó là một nửa khác tôi tìm cho Tiểu Hoa."
"Vèo!" Đám người Nguyệt Vũ không khỏi bật cười.
Tiêu Xuân Thu câm miệng, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tiểu hồ ly rúc vào lòng Tiêu Xuân Thu, sợ hãi nhìn Huyền Huyễn.
Tiêu Xuân Thu cắn răng một cái, "Hồ ly này tôi rất thích, cậu bán cho tôi?"
"Không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán!" Huyền Huyễn bật mình từ chối.
"Cậu có cần ác như vậy?"
"Vốn phải ác như vậy! Tiểu hồ ly, tới!"
Tiểu hồ ly ô ô khẽ gọi, sống chết rúc vào lòng Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu đau lòng, "Cậu khi dễ tiểu hồ ly như vậy, tính cái gì anh hùng?"
Huyền Huyễn cười rất xán lạn, "Tôi chưa từng là anh hùng."
Tiêu Xuân Thu rất do dự, "Vậy được rồi, tôi đi trước."
Thượng Quan Hiên giật mình.
Tiểu Thường sửng sốt, cười nói: "Anh thật là thích hồ ly này!"
Huyền Huyễn cười cười, "Tôi chỉ mượn tiểu hồ ly dùng một lát, cũng không nói lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490902/quyen-6-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.