Chương trước
Chương sau
"Cậu có để yên không?" Ông chú Hồ đẩy Dương Lăng xem cổ mình là hương bánh trái cắn.

"Không yên." Dương Lăng không ngẩng đầu nói.

Ông chú Hồ đỏ mặt, không được tự nhiên nói: "Cậu đủ chưa, đủ thì nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi."

"Vĩnh viễn không đủ, bất quá nếu đã lấy lãi, tôi sẽ thay cậu giải thích nghi hoặc." Dương Lăng dùng ngữ điệu thi ân nói.

Ông chú Hồ chán nản, khốn kiếp này, được tiện nghi còn khoe mã!

Nhìn ông chú Hồ tức giận đến hai mắt ngập nước, Dương Lăng nở nụ cười, không sợ chết nhẹ giọng gọi: "Đào Đào, Đào Đào..."

Ông chú Hồ nghiến răng nghiến lợi, "Hỗn trướng, không được gọi!"

Nếu không phải sợ đánh thức mọi người, ông chú Hồ hận không thể lao tới cắn tên đáng hận này, biết rõ mình rất mẫn cảm cái tên này, còn gọi nhu tình mật ý như vậy, rõ ràng đáng đánh!

Dương Lăng hôn mũi ông chú Hồ, cười nói: "Dữ quá, không gọi thì không gọi, Đào Đào tên này tốt a!"

Dưới ánh mắt chòng chọc như giết người của ông chú Hồ, Dương Lăng thu hồi bỡn cợt, nghiêm túc nói: "Kỳ thực tôi vừa tỉnh cũng nghe tiếng thở dốc, thanh âm đó hẳn không phải con cún kia có thể vọng lại."

Ông chú Hồ thần tình có chút ngưng trọng, "Đó là nói Huyền Huyễn thấy Tạng ngao là thật?"

"Ừ."

"Tạng ngạo là sinh vật thế nào? Tôi chỉ biết nó được xưng là khuyển trung chi vương."

Dương Lăng suy nghĩ một chút, nói: "Tạng ngao là giống chó hi hữu xa xưa nhất còn tồn tại ở hậu thế, có nhiều ở Tây Tạng, lông dài mà nặng, chịu được rét lạnh, có thể bình yên ngủ trong băng tuyết, hình thể lớn như lư, tiếng hô như sư. Tạng ngao lực đại dũng mãnh, ký ức kinh người, hơn nữa dã tính thượng tồn, có người nói một con Tạng ngao thành niên có thể đánh bại ba con sói hoang, Tạng ngao đối người lạ có địch ý rất mạnh, nhưng đối chủ nhân cực kỳ trung thành, cổ đại rất nhiều bộ lạc trưởng chọn Tạng ngao làm hộ vệ khuyển, vì có thể có một con Tạng ngao thuần chủng mà tự hào. Tạng ngao hung mãnh khiến dã thú bình thường không dám trêu chọc, nếu thực sự có một kẻ như vậy chằm chằm chúng ta, chúng ta phải cẩn thận."

"Lợi hại như vậy?" Giọng ông chú Hồ có hoài nghi.

Dương Lăng gật đầu, "Hơn nữa Tạng ngao này xuất hiện rất cổ quái, chúng ta càng phải cẩn thận."

"Vậy cậu còn đè tôi, nếu như Tạng ngao đột nhiên xuất hiện, chúng ta nhất định sẽ chết, không tí tinh thần chuyên nghiệp."

Dương Lăng híp mắt nhìn ông chú Hồ lẽ thẳng khí hùng giáo huấn mình, thình lình một ngụm cắn lỗ tai.

Ông chú Hồ ăn đau, thầm mắng: "Đồ không theo lý ra bài, làm chi đột nhiên cắn người?"

"Tôi nghĩ cậu ngoài mạnh trong yếu rất đáng yêu, nhất thời nhịn không được."

Trừng mắt nhìn Dương Lăng không tự giác mình sai, Ông chú Hồ triệt để không nói gì.

Cậu ta là kẻ không bình thường, mình không tính toán, không tính toán, mình đang nằm mơ. Ông chú Hồ vừa thầm mặc niệm, vừa nhắm mắt tự thôi miên.

Tâm tư như vậy của ông chú Hồ, Dương Lăng nào không biết, được rồi, nằm mơ đúng không? Vậy tôi cũng nằm mơ, tiếp tục sỗ sàng.

...

Khi sóc chuột tỉnh, nó thấy con cún khoát đầu lên người mình vù vù ngủ, nó mê hoặc, đây là gì? Nhím?

Cẩn thận vươn móng vuốt lay a lay, sóc chuột càng thêm nghi hoặc.

Gai nhím không phải cứng sao, thế nào gai con nhím này mềm vậy?

Cảm tình sóc chuột coi lông con con thành gai nhím.

Sóc chuột dạo quanh con cún một vòng, làm không rõ con nhím này vì sao cổ quái thế.

Nghiêng đầu chằm chằm con cún một hồi, sóc chuột xoay người chạy ra ngoài.

Một lát sau, sóc chuột và tiểu hồ ly một trước một sau chui vào lều của Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ.

Không biết đại nạn lâm đầu con cún khò khè ngủ đến ngọt ngào.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.