Chương trước
Chương sau
Sắc trời dần tối, Thượng Quan Hiên nhìn chân trời đen kịt, nói ra nghi vấn trong lòng mọi người: "Hôm nay hình như tối quá nhanh, mới sáu giờ rưỡi."

Không ai nói chuyện.

Nguyệt Vũ suy nghĩ một chút, "Tôi nghĩ có thể là tầng mây chiết xạ ảnh hưởng."

"Tầng mây chiết xạ?"

"Vì tầng mây chiết xạ, mặt trời lúc chạng vạng không phải ở vị trí chúng ta thấy, mà là nghiêng hơn, nói cách khác khi chúng ta cho mặt trời chưa xuống núi, trên thực tế nó đã xuống núi."

Mọi người đầy mắt chấm hỏi.

Ông chú Hồ nói: "Cháu càng nói càng loạn."

Tiểu Thường mãnh liệt gật đầu.

Huyền Huyễn ngẫm lại, "Ý anh là tầng mây chiết xạ không có tác dụng ở bầu trời của ngôi làng này?"

Tiêu Xuân Thu không hiểu ra sao, hỏi Thượng Quan Hiên bên cạnh: "Cậu nghe hiểu không?"

"Bình thường mà nói, là nhờ tầng mây chiết xạ, thế nhưng làng này không có, cho nên sắc trời tối nhanh hơn bên ngoài." Thượng Quan Hiên giải thích.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Nguyệt Vũ nói: "Bất quá đây chỉ là giả thiết của tôi, rốt cuộc phải hay không thì không biết."

Tiểu Thường phiền muộn nói: "Hiện tại mới bảy giờ, đêm dài đằng đẳng thế nào ngao, ngủ cũng không thể ngủ mười hai tiếng!"

Tống Tiếu Ngự ôm Tiểu Thường vào lòng, cằm gác lên tóc, cười nói: "Có tôi cùng cậu sẽ không buồn."

Tiểu Thường thuận thế tựa theo, cười mắng: "Thối thí! Mỗi ngày thấy cậu, rất phiền!"

Tống Tiếu Ngự cọ a cọ, khiến Tiểu Thường cười không dứt.

Hai người nùng tình mật ý tiện sát Dương Lăng "vợ chồng bất hoà", thở dài: "Đáng tiếc Tiểu Hồ da mặt mỏng, bằng không có người ôm ngủ ấm áp cỡ nào!"

Tiêu Xuân Thu lập tức đẩy ông chú Hồ chưa kịp phản ứng vào lòng Dương Lăng, cười như hoa nói: "Thỉnh quân hưởng dụng!"

Dương Lăng lập tức ôm chặt, "Cảm ơn!"

Ông chú Hồ đau mắng: "Tiêu Xuân Thu đồ phản bội!"

Thượng Quan Hiên nhướng mày, "Bản thân chú cũng nguyện ý, mắng phản bội cái gì? Khẩu thị tâm phi!"

Dương Lăng ẩn tình đưa tình nhìn ông chú Hồ, "Thật sao? Tiểu Hồ!"

Tiểu Thường nhìn có chút hả hê nói: "Ông chú, chú biết rõ Tiêu Xuân Thu là bảo bối của Thượng Quan, cư nhiên dám khi dễ trước mặt Thượng Quan, rõ ràng là tìm mắng!"

Ông chú Hồ oán hận.

Huyền Huyễn nâng má dựa vào Nguyệt Vũ, mỉm cười nhìn "tương thân tương ái" giữa thủ trưởng và thuộc hạ nghĩ thú vị không ngớt.

Sóc chuột ngồi trong lòng Nguyệt Vũ, ánh mắt vẫn dính trên người tiểu hồ ly trong lòng Thượng Quan Hiên.

Tiểu hồ ly híp mắt hưởng thụ Thượng Quan Hiên gãi ngứa, thích ý cực kỳ.

Nhân cơ hội ôm ông chú Hồ náo loạn một hồi, chọc ông chú Hồ giận mắng, Dương Lăng mới chính thức nói: "Buổi tối chúng ta thay phiên gác đêm? Ai gác đợt đầu?"

Huyền Huyễn nói: "Chúng ta có tám người, không nhất thiết một người gác, hai người một đợt."

Đề nghị của Huyền Huyễn mọi người tự nhiên không dị nghị, thương thảo một hồi, do Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự gác đợt đầu, kế là Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không ý kiến gác đợt thứ ba khả năng có chuyện xảy ra nhất, cuối cùng là Dương Lăng và ông chú Hồ.

Vì an toàn, lều của mọi người dựa rất gần, một ngày có chuyện có thể lập tức thông báo.

.........

......

...

Huyền Huyễn mở mắt, thấy Thượng Quan Hiên ôm Tiêu Xuân Thu đang ngủ đứng trước mặt.

Cậu cười cười, thấp giọng hỏi: "Tiêu Xuân Thu nửa đường đã ngủ?"

Thượng Quan Hiên nở nụ cười một chút, xem như cam chịu.

Nhìn Thượng Quan Hiên dưới ánh lửa mờ nhạt chiếu rọi cười đến ôn nhu như nước, Huyền Huyễn bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, bộ dáng khi Thượng Quan Hiên là tiểu hồ ly như thế nào?

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.