Huyền Huyễn vừa không yên lòng cong ngón tay thay sóc chuột ăn no rồi ngủ gãi ngứa, vừa quả đấm nâng cằm nhíu mày suy tư.
Cậu luôn cảm thấy không thích hợp, ánh sáng linh hồn của tiểu quỷ kia không nên ám đạm vô quang như vậy, cho dù trường kỳ dừng ở dương gian cũng không nên dẫn đến ánh sáng linh hồn cô bé yếu ớt nghiêm trọng đến thế, chung quy là nguyên nhân gì khiến cô bé nhìn qua như tuỳ thời biến mất, rồi lại chân thật tồn tại, cô bé hình như đã dừng ở dương gian rất lâu, đến mức âm khí thuộc về quỷ nhạt hơn quỷ bình thường rất nhiều, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nghĩ mãi một hồi, thuỷ chung không ra manh mối, Huyền Huyễn thở dài một hơi, tạm thời buông tha tự hỏi, ngược lại chuyên tâm đùa sóc chuột.
Chọt chọt cái bụng có chút tròn của nó, Huyền Huyễn pha trò: "Tiểu Hoa, chỗ này của mày tăng không ít thịt, sờ thấy mềm mại, bóp thật đã tay."
Nghe vậy, sóc chuột không khỏi bật dậy, dùng móng vuốt đè lại bụng nhỏ, ừ, hình như tăng thịt.
Huyền Huyễn cười khẽ, cố ý nói: "Tuy béo, tròn trịa, rất khả ái, thế nhưng——"
Nhưng gì? Sóc chuột cấp thiết nhìn Huyền Huyễn.
"Thế nhưng——" Huyền Huyễn cố ý câu khẩu vị sóc chuột, xoa lỗ tai nó, giật nhẹ đuôi nó, chậm rãi nói: "Thế nhưng khi bị quỷ truy sẽ chạy tương đối chậm, cũng hay mệt, rất dễ bị tóm!"
Sóc chuột cứng đờ, ánh mắt lom lom.
Huyền Huyễn phi thường vô lương tiếp tục doạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490785/quyen-5-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.