Liêu Văn Quyên ôm gối cuộn mình ngủ trên sô pha.
Cô ngủ rất không yên, lông mi không ngừng run rẩy.
Xung quanh trắng xoá, Liêu Văn Quyên không biết mình ở đâu.
Cô ôm cánh tay, tâm kinh đảm chiến bước về phía trước.
Sương mù dày đặc loãng dần, cảnh vật xung quanh từ từ mà rõ.
Đây không phải nhà trẻ sao?
Liêu Văn Quyên nghi hoặc nhìn quanh.
Bỗng nhiên, cô thấy một người phụ nữ bụng lớn đi tới trước mặt.
Đây không phải mình sao?
Liêu Văn Quyên che miệng kinh hô.
Đúng vậy, đó là mình nửa năm trước, khi đó mình mang thai chín tháng, sắp sinh.
Nhìn mình vừa đi vừa vuốt bụng vẻ mặt hạnh phúc, cả người tràn đầy quang huy mẫu tính, Liêu Văn Quyên vô thức xoa bụng, con cô đã mất, đã mất...
Cô nhớ kỹ ngày đó là khai giảng học kỳ mới, cô về hỗ trợ xử lý văn kiện, vì ngồi mệt quá, cho nên ra ngoài.
Chính là ngày đó, ngày đó con cô không còn...
Cô đời này vẫn nhớ kỹ, ngày đó là ngày giỗ của đứa bé cô chưa kịp sinh ra.
Mình bụng lớn ngồi phơi nắng ở ghế sân trường, ánh nắng ấm áp, nhìn tụi nhỏ hoạt bát khả ái dưới dương quang, cô nghĩ về đứa con của mình, tưởng tượng nó mở mắt cười với cô, tưởng tượng nó như con khỉ bò tới bò lui, khoé miệng không tự giác lộ ra nụ cười an tường.
Bỗng nhiên, cô cảm giác một bàn tay đặt lên bụng.
Cô thất kinh, vội cúi đầu nhìn, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490780/quyen-5-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.