Người lớn nói chuyện, Trầm Liễu hoàn toàn nghe không hiểu, cảm giác bị người đẩy ra này khiến thằng bé khó chịu, nó bĩu môi kéo ống tay áo Trầm Dương, hy vọng lấy được chú ý.
Trầm Dương đang nghĩ chuyện tiểu quỷ, vì vậy không lưu ý động tác của Trầm Liễu.
Trầm Liễu nghĩ lòng mình như ẩn dấu một con chuột nhỏ, chui tới chui lui, không thể ngồi yên.
Thằng bé túm ống tay áo Trầm Dương, cố sức kéo, đề cao âm lượng: "Cha, sao cha không nhìn con?"
Oán giận của Trầm Liễu khiến mọi người an tĩnh.
Thấy mọi người nhìn mình, Trầm Liễu không khỏi khiếp đảm, bất an giật giật trong lòng Huyền Huyễn, "Mọi người đang nói gì? Sao em nghe không rõ? Tiểu quỷ gì sẽ quấn lấy em? Cô bé tối qua sao? Thế nhưng bạn ấy dẫn em và cha tới phòng kia đã đi?"
Mọi người lặng im, không biết mở miệng thế nào.
Trầm Liễu càng bất an, thằng bé rầu rĩ nói: "Các anh đừng tưởng em là con nít sẽ không biết, các anh nói rõ cho em là được, các anh này nói một câu, kia nói một câu, hại em nghe không hiểu. Em không thích như vậy."
Huyền Huyễn sờ đầu thằng bé, đầu tiên liếc Trầm Dương, Trầm Dương gật đầu, Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, giơ cao Trầm Liễu, hoà ái nói: "Là bọn anh sơ sót, quên Tiểu Liễu là ông cụ non."
Trầm Liễu cau mũi, có chút kiêu ngạo nói: "Ông cụ non không tính, thế nhưng chí ít là một cậu bé thông minh, anh Hải nói."
Đám người Tiêu Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490762/quyen-5-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.