Tới nhà hàng, Nguyệt Vũ đã đợi, thấy Huyền Huyễn, lập tức ngoắc: "Tiểu Nguyệt, bên này!"
Mấy hộ sĩ bên cạnh che miệng cười trộm.
Nguyệt Vũ không giận, chuyện của anh và Huyền Huyễn phỏng chừng cả old lady làm vệ sinh ở bệnh viện đều biết, vì vậy từ lâu miễn dịch ánh mắt hiếu kỳ, đàm luận bát quái của người ngoài.
Sáng nay Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn tới bệnh viện, chưa kịp làm bữa sáng, chỉ có thể chấp nhận ăn ở căn-tin.
Nguyệt Vũ sớm thói quen bữa sáng của Huyền Huyễn, giờ bắt anh ăn của căn-tin có chút thống khổ, nhìn thần sắc Nguyệt Vũ, người ngoài còn tưởng bữa sáng bỏ độc.
Huyền Huyễn nhìn trong mắt, thở dài một hơi, đứng dậy.
Nguyệt Vũ kỳ quái, "Làm sao vậy?"
"Đi toilet."
"Nga."
Huyền Huyễn vừa đi, Nguyệt Vũ lập tức bằng tốc độ nhanh nhất đổ bữa sáng.
Hành động của Nguyệt Vũ bị Trầm Liễu thấy, thằng bé dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Nguyệt Vũ, nghiêm túc nói: "Anh không ngoan, lãng phí."
Dù là Nguyệt Vũ mặt dày, cũng không khỏi đỏ lên.
Tiêu Xuân Thu nói: "Nguyệt Vũ cậu đừng làm tấm gương xấu."
Nguyệt Vũ bày ra bộ dáng nghiêm trang, nói với Trầm Liễu: "Mọi việc phải theo khả năng, cần hiểu một vừa hai phải, anh đã ăn no, không thể ăn nữa, nếu như ăn nữa, bụng sẽ đầy, khó chịu, em bị đau bụng chưa, rất khó chịu, đúng không?"
Nhớ tới khó chịu khi đau bụng, Trầm Liễu tràn đầy đồng cảm gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Đau lắm."
"Chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490760/quyen-5-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.