Trán Đường Vân đổ mồ hôi, không ngờ được khí lực một cô bé cư nhiên lớn vậy.
Giao Trương Tiểu Hỉ té xỉu cho hai hộ sĩ xử lý, Đường Vân lau mồ hồi, ra ngoài.
Ngoài cửa, Trầm Dương ôm con trai ngồi trên ghế.
Trầm Liễu trong lòng đã ngủ say.
Đường Vân ngồi cạnh Trầm Dương, nhìn thoáng Trầm Liễu mặt đỏ bừng, hạ giọng hỏi: "Sao hai người ở đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Trầm Dương vừa vỗ nhẹ Trầm Liễu, vừa thấp giọng kể ra quái sự đêm nay.
"Anh nói là một đứa bé anh không thấy dẫn anh tới đây, sau đó anh bắt gặp Trương Tiểu Hoan ngã giữa vũng máu?" Giọng Đường Vân có nghi vấn.
Trầm Dương gật đầu, "Chính xác mà nói, đứa bé đó không phải không thấy, mà là tôi không thấy, thế nhưng Tiểu Liễu thấy."
Đường Vân cúi đầu nhìn Trầm Liễu vẻ mặt hồn nhiên, "Sao tôi nghĩ cứ như gặp quỷ."
"Không phải cứ như, mà là thật gặp quỷ."
Đường Vân kinh ngạc, "Anh tin quỷ thần?"
Trầm Dương mỉm cười, "Thế nào? Tôi tin rất kỳ quái?"
"Có chút." Đường Vân thành thật gật đầu, "Làm giáo viên không phải nên tin khoa học sao?"
Trầm Dương lắc đầu, "Làm khảo cổ, càng dễ tin quỷ thần hơn người thường."
Đường Vân cảm thấy hứng thú, "Anh làm khảo cổ, hẳn thường đi một ít cổ mộ khảo sát, có gặp được quỷ hoặc cương thi không?"
Trầm Dương có chút dở khóc dở cười, "Cậu cho gặp quỷ là chuyện dễ dàng sao?"
Đường Vân ngượng ngùng, dừng một hồi, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490755/quyen-5-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.