Mặc dù lòng sợ hãi, thế nhưng hiếu kỳ vẫn chiến thắng, Trầm Dương vỗ lưng con, tận khả năng che chở thằng bé, từng bước tới gần.
Trầm Dương nghiêng mình, nắm cửa chậm rãi đẩy.
Cửa mở phân nửa, đủ thấy rõ cảnh vật bên trong.
Trầm Dương vô thức phản ứng kéo chăn bao lấy nhi tử định thăm dò nhìn vào, ép đầu thằng bé vào lòng mình.
"Ngoan, đừng nhúc nhích."
Trầm Liễu ghé vào lòng cha, vì bị chăn che khuất, chỉ thấy bóng ảnh mông lung, nghe bên tai tiếng hít thở gấp gáp của Trầm Dương.
Thằng bé rất bất an, muốn giãy dụa, thế nhưng vừa động, Trầm Dương đã ép càng chặt, "Tiểu Liễu ngoan, đừng nhúc nhích."
Trầm Liễu ngoan ngoãn nằm yên.
Ánh sáng đèn chân không có chút gai mắt, thế nhưng đầy đất máu tươi càng thêm như vậy.
Trương Tiểu Hỉ miệng đầy máu tươi ôm chặt búp bê, trừng to mắt mang theo phẫn nộ, có hung ác không phù hợp tuổi này.
Cô bé máy móc xoay cổ, mặt hướng về phía Trầm Dương.
Gương mặt tròn tròn dính đầy máu tươi, từng giọt theo đó nhỏ lên sàn.
Trái Trầm Dương co rút, không tự chủ lui ra sau một bước.
Bé gái trước mắt khiến anh cảm thấy đáng sợ.
"Đây là của mình, của mình! Như vậy chị không thể giành với mình, giành không được, ha ha..."
Trương Tiểu Hỉ thần kinh cười, đờ đẫn dùng mặt vuốt ve búp bê.
Trên sàn, Trương Tiểu Hoan nằm giữa vũng máu, mắt đóng chặt, không biết sống chết, cánh tay trái không thấy phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490751/quyen-5-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.