Thấy Tiểu Thường từ sát vách đi ra, Huyền Huyễn suýt nữa cho mình hoa mắt.
Căn nhà đó không phải của Nguyệt Vũ sao? Tiểu Thường vì sao từ đó đi ra?
"Huyền đại sư!" Tiểu Thường vừa thấy Huyền Huyễn, lập tức thân thiết tới chào.
Huyền Huyễn bị một tiếng "Huyền đại sư" của Tiểu Thường nổi da gà.
"Tiểu Thường, chúng ta xem như quen biết, cậu gọi Huyền Huyễn là được."
"Nga, tốt, vậy tôi không khách khí."
"Cậu thế nào ở đó?" Huyền Huyễn đưa ra nghi vấn.
"Cái gì ở đó?" Tiểu Thường không rõ.
"Căn nhà này không phải của Nguyệt Vũ sao? Anh ta lúc nào bán cho cậu, tôi vì sao không biết?"
"Úc, cậu nói cái này, bọn tôi không phải mua, ở nhờ."
"Ở nhờ?"
"Tôi và Tống Tiếu Ngự muốn tìm chỗ ở, thế nhưng trong lúc vội vàng không dễ tìm được, nghe Xuân Thu nói Nguyệt Vũ có một căn cát ốc [1], hỏi ý anh ta, anh ta nói không thành vấn đề, cho nên bọn tôi dọn qua." Tiểu Thường giải thích nói.
"Chuyện khi nào?"
"Một giờ trước, Nguyệt Vũ vừa đáp ứng, bọn tôi lập tức phóng tới bệnh viện hỏi chìa khoá, nghỉ làm dọn nhà."
"A?" Huyền Huyễn kinh ngạc, "Sao gấp vậy?"
"Vì bọn tôi một khắc cũng không chịu được." Tống Tiếu Ngự treo đôi mắt gấu mèo bỗng nhiên chui ra nói.
Huyền Huyễn càng cảm giác kinh ngạc, "Không chịu được? Cái gì không chịu được?"
Tống Tiếu Ngự gãi loạn tóc mình, sắc mặt tối tăm, "Con nít."
Huyền Huyễn hoàn toàn không rõ, "Không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490701/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.