"Anh tỉnh?"
Tiếng gọi đến yết hầu bị Trần Vĩnh Nghiệp nuốt lại, gã dùng tay kia lau mồ hôi, cố sức thở hổn hển một hơi.
"Tang bác sĩ, là cô, làm tôi sợ muốn chết!"
Tang Cúc không trả lời, cả người hốt hoảng, ngoắc ngoắc nhìn Trần Vĩnh Nghiệp.
Trần Vĩnh Nghiệp sợ hãi, muốn rút tay mình từ tay Tang Cúc ra, bất đắc dĩ bàn tay khô gầy của cô cứ như còng sắt, thế nào cũng giãy không ra.
"Tang, Tang bác sĩ, cô có thể buông tay tôi không. Tôi là một người đàn ông thô kệch, hình như——"
Phòng rất tối, Tang Cúc đứng giữa bóng ma không rên một tiếng phảng phất u linh chốn địa ngục, ánh mắt nhiếp nhân khiến Trần Vĩnh Nghiệp lông tơ dựng đứng, đầu không tự giác hiện lên cảnh tử thi trong mộng nắm mình không tha.
Có chớp mắt, cô gái trong mộng trùng hợp với Tang Cúc âm trầm trước mắt.
Trần Vĩnh Nghiệp không khống chế được cả người run lên, hàm răng đánh nhau.
Tang Cúc rất gầy, gầy như cây trúc, thế nhưng lực tay cô rất lớn, Trần Vĩnh Nghiệp nghĩ cổ tay mình sắp đứt.
Một người đàn ông tam đại ngũ thô như mình dĩ nhiên e ngại một cô gái gió thổi có thể bay như vậy, Trần Vĩnh Nghiệp uất ức, lại nhịn không được run rẩy, gã muốn gọi người cứu mạng, nhưng bị ánh mắt tản ra hàn ý của Tang Cúc chằm chằm, gã thậm chí không dám thở mạnh, càng không cần nói kêu cứu.
Tang Cúc nhìn Trần Vĩnh Nghiệp hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi buông tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490675/quyen-4-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.