"Khô lâu thủ? Thây khô? Hung thủ như vậy sao mà bắt?" Tiêu Xuân Thu phát sầu.
Đường Vân đề nghị: "Chúng ta có nên xin chỉ thị cục trưởng đại nhân mời thiên sư Huyền Huyễn gia nhập, chuẩn bị bất cứ tình huống nào?"
Tiêu Xuân Thu liếc Huyền Huyễn, nhỏ giọng nói: "Huyền Huyễn thu phí rất đắt, chỉ sợ cục trưởng đại nhân không nguyện ý."
Đường Vân cũng nhỏ giọng: "Để lão Đại nói."
Tiêu Xuân Thu suy nghĩ một chút, nghĩ được không, Thượng Quan Hiên nói ông chú Hồ thường sẽ nghe.
Tiêu Xuân Thu quay đầu chưa kịp mở miệng, Thượng Quan Hiên đã một hơi từ chối: "Không có cửa đâu."
Tiêu Xuân Thu phồng má, "Vì sao? Vậy cậu nói thế nào bắt hung thủ thây khô?"
"Nói chung tôi có cách."
"Cách gì?" Đám người Tiêu Xuân Thu, Tống Tiếu Ngự cùng hỏi.
"Không nói cho các cậu, tự nghĩ."
Đám người Tiêu Xuân Thu trố mắt.
"Thượng Quan, cậu chừng nào keo kiệt như vậy?" Tống Tiếu Ngự quái kêu.
Thượng Quan Hiên không phủ nhận, xoay người rời đi.
Huyền Huyễn vỗ vai Tiêu Xuân Thu, mỉm cười nói: "Chờ anh thành công thuyết phục Thượng Quan Hiên, tôi có thể kiếm thêm một khoản thu nhập."
Tiêu Xuân Thu trừng, ác độc nguyền rủa: "Tiền của cậu nhiều đến chôn mình, còn cả ngày nhớ tiền không quên. Tiền, tiền, tiền, cẩn thận ngày nào đó chết vì tiền."
Lời Tiêu Xuân Thu khiến Nguyệt Vũ khó chịu, thần sắc mơ hồ không vui, Tiêu Xuân Thu có lúc nói cực kỳ không suy nghĩ.
Không vui của Nguyệt Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490670/quyen-4-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.