Thượng Quan Hiên nặng nề hôn một cái trên môi Tiêu Xuân Thu, kéo anh dậy.
Thượng Quan Hiên dùng mu bàn tay vỗ gương mặt phảng phất tô son của Tiêu Xuân Thu, lòng đầy nhu tình.
Tiêu Xuân Thu rủ xuống mi mắt, "Đi nấu cơm."
Thượng Quan Hiên nở nụ cười, "Nếu tôi muốn làm, cậu nguyện ý sao?"
Tiêu Xuân Thu nhìn lén Thượng Quan Hiên cười đến làm anh tâm thần bất định, hàm hồ trả lời: "Ừ, a, nguyện."
Thượng Quan Hiên căn bản nghe không rõ Tiêu Xuân Thu nói gì, "Tôi nghe không rõ, cậu nguyện ý sao?"
Ánh mắt Tiêu Xuân Thu loạn liếc, thế nhưng không nhìn Thượng Quan Hiên, "Cậu không phải ngốc, không biết sát ngôn quan sắc sao?"
"Tôi xem cậu là ý đồ trốn tránh."
"Cậu không đáng yêu." Tiêu Xuân Thu trừng Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên gật đầu tán thành, "Tôi xác thực không đáng yêu như cậu."
"Thượng Quan Hiên, cậu chừng nào không đứng đắn như vậy? Rất không giống cậu."
"Vì tôi vui vẻ."
"Vui vẻ?" Tiêu Xuân Thu hồ nghi.
Thượng Quan Hiên ghé tới trằn trọc một hồi trên môi Tiêu Xuân Thu, "Tôi vui vẻ có thể hôn cậu."
Mặt Tiêu Xuân Thu lại đỏ, đẩy Thượng Quan Hiên ra, "Nấu cơm, nấu cơn, đói."
Thượng Quan Hiên không như nguyện, kiên trì hỏi, "Nếu tôi muốn làm, cậu nguyện ý sao?"
"Cậu có thể không hỏi vấn đề này không?"
"Không, nó rất quan trọng."
Thấy trốn không được, Tiêu Xuân Thu không thể làm gì khác hơn là rất nhanh nói: "Nguyện."
Vừa nói xong, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490650/quyen-4-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.