"Biến, biến mất? Thế nào biến mất?"
"Tìm không được là biến mất."
Tiêu Xuân Thu gãi tóc, rên lên: "Huyền Huyễn, cậu có thể nói rõ chút không? Không nói rõ, sẽ chết người!"
Huyền Diệu Khả cười, "Anh, cho anh ấy thống khoái đi, quỷ gọi thế này, ảnh hưởng nghiêm trọng khẩu vị."
"Tôi nghĩ La Y nhất định tìm chỗ trốn, chúng ta muốn tìm anh ta rất khó."
"Cậu không phải có thể dùng thủ đoạn phi thường tìm người? Tỷ như nói hạc giấy, hỏi quỷ các loại?"
"Tôi vừa nói, La Y không phải người, cũng không phải quỷ, sinh vật không rõ giới hạn nếu có ý trốn, tôi chỉ có thể nói một câu —— không cần hy vọng."
"A! Cậu thế nào giờ mới nói?"
"Xin lỗi, tôi vừa nghĩ tới vấn đề này."
Tiêu Xuân Thu ai oán nhìn Huyền Huyễn miệng nói xin lỗi, trên mặt lại không chút thần sắc hổ thẹn.
"Vậy chúng ta có thể làm gì?"
"Tới nhà La Y, có lẽ có thể tìm được gì."
...
Nhìn cửa phòng mở rộng trước mắt, Tiêu Xuân Thu nâng mắt nhìn, "Huyền Huyễn, đồ miệng quạ đen, thật bị cậu nói trúng."
Huyền Huyễn nhún vai, bước vào.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Dương Ngữ Cầm nghe tiếng người, cô mở mắt, thấy hai người đàn ông xa lạ.
Cô hò hét, cứu tôi, cứu tôi...
Tiêu Xuân Thu dạo quanh phòng, liếc thấy tượng sáp đứng ở góc phòng khách.
"Huyền Huyễn, cậu xem, ở đây cũng có tượng sáp, lẽ nào những tượng sáp này đều do La Y làm?"
Huyền Huyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490580/quyen-3-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.