Huyền Huyễn tay không trở về, Tiêu Xuân Thu đôi ngươi xoay a tròn, thử thăm dò hỏi: "Cậu ném luôn nồi?"
"Đồ người chết dùng, anh muốn sao?" Huyền Huyễn tức giận nói.
"Đồ người chết dùng?"
Mọi người trong mắt đều là dấu chấm hỏi.
Huyền Diệu Khả nhịn không được hỏi: "Anh, nồi cháo đó có vấn đề?"
"Đó là nấu cho quỷ ăn, mọi người muốn ăn sao?"
Ba người Tiêu Xuân Thu run lên, rất ăn ý dùng ánh mắt dị dạng nhìn Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ bị bọn họ nhìn sợ, nhỏ giọng biện bạch: "Tôi khi bé đích xác từng ăn, bà ngoại sẽ không hại tôi."
Tiêu Xuân Hạ suy nghĩ một chút, không giải thích hỏi: "Cà chua, khoai tây, đậu xanh, cà trái, bột vừng nấu chung với nhau hẳn không sao?"
"Anh, anh đã quên một thứ, hồi hồn hương. Hơn nữa, ngẫm lại, màu của cháo không đúng, cà chua, khoai tây, đậu xanh, cà trái, bột vừng nấu chung với nhau, màu có thể nào phân rõ? Dựa theo lẽ thường, nhiều ít sẽ trộn lẫn, thế nhưng nồi cháo vừa nãy không có."
Tiêu Xuân Thu nói xong, Huyền Diệu Khả, Tiêu Xuân Hạ nghĩ tới vấn đề này, đích xác không bình thường.
"Hồi hồn hương của cậu là thứ gì?" Anh em Tiêu gia nhất trí hỏi Nguyệt Vũ.
"Không biết, bà ngoại tôi để lại."
Anh em Tiêu gia quay đầu tìm Huyền Huyễn duy nhất biết đáp án, lại phát hiện Huyền Huyễn không thấy.
"Huyền Huyễn đâu?" Tiêu Xuân Thu hỏi Huyền Diệu Khả ngồi trên sô pha sửa móng tay.
"Nhà bếp, nấu cơm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490567/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.