Chương trước
Chương sau
"Cậu nói, giấy xin nghỉ của Dương Ngữ Cầm là ai cầm tới?"

"Ca-mê-ra chỉ có thể quay người thường, đối quỷ hồn và kẻ có đạo hạnh chỉ như hình đồng hư thiết, rất khó xác định là ai cầm giấy xin nghỉ."

"Không thể dùng lẽ thường suy đoán, vậy chẳng phải càng vướng tay vướng chân?" Tiêu Xuân Thu thở dài.

Huyền Huyễn gật đầu, "Ngày mai rảnh không? Tôi định đi chỗ công tác của Dương Ngữ Cầm, thân phận của anh tương đối dễ làm việc."

Tiêu Xuân Thu suy nghĩ một chút, "Được, lúc nào?"

"Mười giờ sáng mai."

"Cậu có thể dậy sao? Bình thường không phải giờ này mới rời giường?"

"Tôi hiện tại mỗi ngày tám giờ dậy."

Tiêu Xuân Thu rất kinh ngạc, "Ai lợi hại vậy? Có thể đem trị bệnh nướng của cậu?"

Bên tai Huyền Huyễn có chút đỏ, "Tự tôi."

"Cậu?" Tiêu Xuân Thu lắc đầu, "Không tin!"

"Tôi quản anh tin không, tôi đi."

"Cậu chột dạ." Tiêu Xuân Thu như phát hiện đại lục mới, cười ha ha.

Huyền Huyễn phất tay áo, không nói, xoay người rời đi.

Quen Huyền Huyễn hai năm, Tiêu Xuân Thu lần đầu thấy cậu thẹn quá hoá giận, anh vẫn bị Huyền Huyễn chèn ép, khó được có cơ hội pha trò, trêu choc5 Huyền Huyễn, thế nào chịu cười ba tiếng bỏ qua, không biểu đạt chút tâm tình tiểu nô lệ trường kỳ đọng lại sao được?

Tiêu Xuân Thu không về phòng làm việc, mà ôm hồ sơ Dương Ngữ Cầm đuổi theo.

...

Huyền Huyễn mở cửa, mặt không biểu tình nhìn Tiêu Xuân Thu cười như xuân hoa xán lạn cực kỳ chướng mắt phía sau.

"Anh cười đủ chưa? Cẩn thận rớt cằm."

Tiêu Xuân Thu tâm tình tốt, tuyệt không tính toán miệng độc của Huyền Huyễn, cố chen vào.

Thấy Tiêu Xuân Hạ ngồi trên sô pha gọt táo, Tiêu Xuân Thu ngẩn ra, "Anh, anh thế nào ở đây?"

"Anh vừa đưa Tiểu Khả về, em thế nào tới?"

"Em——" Cảm nhận uy hiếp vô thanh phía sau của Huyền Huyễn, Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi, "Em có vài việc muốn thảo luận với Huyền Huyễn."

Liếc nhìn phòng khách, không thấy Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn hỏi Huyền Diệu Khả: "Nguyệt Vũ đâu? Không về với hai người sao?"

"Trong bếp nấu cơm."

Huyền Huyễn trượt chân, xoay người, hoài nghi mình nghe lầm, "Anh ta? Nấu cơm?"

Huyền Diệu Khả gật đầu, "Tiểu Hạ không biết nấu cơm, em cũng không, mà bọn em đều đói bụng, vì vậy anh ta phải nấu."

Huyền Huyễn nhăn mày, "Anh ta biết nấu?"

Huyền Diệu Khả trừng mắt, "Anh ta chưa nói không biết, vào đó một lúc, không nghe tiếng lạ, cho nên hẳn ứng phó được."

Huyền Huyễn không nói gì thêm, bước nhanh tới nhà bếp.

Tiêu Xuân Thu vừa ngồi xuống cạnh Tiêu Xuân Hạ, vừa vươn dài cổ về phía nhà bếp, "Nguyệt Vũ thấy thế nào cũng giống loại quân tử viễn ly bào trù, thứ cậu ta nấu mọi người dám ăn?"

Huyền Diệu Khả nói: "Bọn em không trông cậy anh ta có thể nấu ra thứ gì mỹ vị, cho nên không dự định ăn."

Tiêu Xuân Thu kinh ngạc, "Vậy hai người vì sao bắt cậu ta đi nấu?"

"Không, thuần tuý là muốn biết một người nhìn qua không biết nấu cơm sẽ nháo ra chê cười gì." Tiêu Xuân Hạ cười nói.

Tiêu Xuân Thu nhìn Tiêu Xuân Hạ cười hả hê, trố mắt không thôi.

Anh vươn tay nắm cằm Tiêu Xuân Hạ, tỉ mỉ quan sát một phen, kỳ quái nói: "Là vỏ ngoài của anh không sai, thế nhưng vì sao nghĩ linh hồn không giống?"

Tiêu Xuân Hạ hất rớt tay anh, "Anh từ trong ra ngoài đều là anh em?"

"Anh, anh chừng nào trở nên xấu xa như vậy? Cư nhiên chờ xem Nguyệt Vũ chê cười?"

Tiêu Xuân Hạ từ lỗ mũi hừ một tiếng, "Em dám nói em không muốn xem Nguyệt Vũ chê cười?"

Tiêu Xuân Thu nghẹn lời.

"Chó chê mèo lắm lông."

Lúc này, từ nhà bếp truyền tiếng kinh hô của Huyền Huyễn: "Trời ơi, anh đang nấu cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.