"Cậu nói, giấy xin nghỉ của Dương Ngữ Cầm là ai cầm tới?"
"Ca-mê-ra chỉ có thể quay người thường, đối quỷ hồn và kẻ có đạo hạnh chỉ như hình đồng hư thiết, rất khó xác định là ai cầm giấy xin nghỉ."
"Không thể dùng lẽ thường suy đoán, vậy chẳng phải càng vướng tay vướng chân?" Tiêu Xuân Thu thở dài.
Huyền Huyễn gật đầu, "Ngày mai rảnh không? Tôi định đi chỗ công tác của Dương Ngữ Cầm, thân phận của anh tương đối dễ làm việc."
Tiêu Xuân Thu suy nghĩ một chút, "Được, lúc nào?"
"Mười giờ sáng mai."
"Cậu có thể dậy sao? Bình thường không phải giờ này mới rời giường?"
"Tôi hiện tại mỗi ngày tám giờ dậy."
Tiêu Xuân Thu rất kinh ngạc, "Ai lợi hại vậy? Có thể đem trị bệnh nướng của cậu?"
Bên tai Huyền Huyễn có chút đỏ, "Tự tôi."
"Cậu?" Tiêu Xuân Thu lắc đầu, "Không tin!"
"Tôi quản anh tin không, tôi đi."
"Cậu chột dạ." Tiêu Xuân Thu như phát hiện đại lục mới, cười ha ha.
Huyền Huyễn phất tay áo, không nói, xoay người rời đi.
Quen Huyền Huyễn hai năm, Tiêu Xuân Thu lần đầu thấy cậu thẹn quá hoá giận, anh vẫn bị Huyền Huyễn chèn ép, khó được có cơ hội pha trò, trêu choc5 Huyền Huyễn, thế nào chịu cười ba tiếng bỏ qua, không biểu đạt chút tâm tình tiểu nô lệ trường kỳ đọng lại sao được?
Tiêu Xuân Thu không về phòng làm việc, mà ôm hồ sơ Dương Ngữ Cầm đuổi theo.
...
Huyền Huyễn mở cửa, mặt không biểu tình nhìn Tiêu Xuân Thu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490564/quyen-3-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.