Chương trước
Chương sau
Vù vù...

Vào lúc này, la bàn trong tay Diệu Không đột nhiên chấn động, quang mang tản ra cũng lóe lên, kim chỉ nam tích lưu lưu đảo quanh, dường như hoàn toàn mất tác dụng.

- Thế nào...

Diệu Không biến sắc, vội vàng bấm quyết niệm thần chú thật nhanh, nhưng không có bất cứ tác dụng nào.

Lần này dường như pháp bảo la bàn hoàn toàn mất đi cảm ứng đối với Cửu Thủ Thao Thiết.

Diệu Không hòa thượng liên tục thi pháp, biến đổi vài loại pháp quyết, đều không tác dụng, đành phải dừng tay.

- Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hẳn là Cửu Thủ Thao Thiết giở trò quỷ, nếu không la bàn Ngọc hoàng không thể đột nhiên mất đi cảm ứng đối với hắn.

Sắc mặt Diệu Không hơi khó coi, phất tay thu hồi pháp bảo la bàn, hừ lạnh nói.

- Hiện tại nhất thời không có biện pháp khác, xem ra viên tinh cầu này vừa mới bị Thao Thiết tập kích qua, hoặc có thể là phía trên có một số đầu mối. Hơn nữa bị Thao Thiết tập kích, không ngờ chưa hoàn toàn biến thành phế tinh, cũng có chút cổ quái.

Thạch Mục trầm ngâm một chút, nói.

Diệu Không hòa thượng nghe xong, sắc mặt trì hoãn, gật gật đầu.

Thấy Diệu Không đồng ý, Thạch Mục nhất chuyển thân hình, bay tới phía trước tinh cầu.

Diệu Không hòa thượng rơi lại phía sau một chút, cũng theo sát phía sau.

Đến gần tinh cầu, Thạch Mục vung tay lên, một đạo huyền hoàng quang mang hơn mười trượng bắn ra.

Ầm ầm một tiếng, không gian bức tường ngăn cản dễ dàng vỡ vụn, bị đánh ra một cái động lớn.

Thạch Mục nhìn bàn tay, như có điều suy nghĩ.

Những năm này, hắn chẳng hề cố ý chẳng hề tu luyện, nhưng thực lực không hề ngừng tăng trưởng, nhất là lực lượng nhục thân, càng ngày càng cường đại.

- Có chuyện gì vậy?

Diệu Không hòa thượng kỳ quái nhìn Thạch Mục.

- Không sao, đi thôi.

Thạch Mục cười.

Hai người phi thân tiến vào tinh cầu không gian, không dừng lại giữa không trung, rơi thẳng vào một khu rừng rậm trong tinh cầu.

Chung quanh đều là từng cây đại thụ che trời, dài chừng mười trượng, nhưng màu sắc không phải đơn thuần là màu xanh, mà một số cây có màu hồng hoàng, xem ra có chút quỷ dị.

Trên mặt đất, các loại bụi cây bụi cỏ hoang sinh, màu sắc xám trắng là chủ yếu.

Trong rừng rậm, một cổ sương mù màu hồng phiêu đãng, tản ra mùi hương ngọt lành như mật vậy.

Nơi rừng rậm này hoàn toàn khác biệt cùng Di Dương Tinh Vực, Thiên Hà tinh vực.

Thạch Mục nhìn chung quanh, ánh mắt tò mò.

Viên tinh cầu này linh khí cũng không ổn định, có chút dao động kịch liệt, hiển nhiên là bị cự thú Thao Thiết tập kích, nhưng linh khí vẫn vô cùng nồng đậm.

Trước khi bị Thao Thiết chân linh tập kích, viên tinh cầu này nhất định là một tinh cầu sinh cơ thịnh vượng, sinh linh cường đại.

Thạch Mục đang muốn nói điều gì, một cổ sương mù nồng đậm, màu sắc sặc sỡ đột nhiên từ trong núi rừng tuôn ra, nhanh như tia chớp đến trước hai người, một cái lồng hạ xuống.

Nơi sương mù ngũ sắc đi qua, tất cả cây cối thảm thực vật đều khô héo ngay tức khắc, biến thành một mảnh khô vàng, sương mù thật vô cùng kịch độc.

Sâu trng khí ngũ sắc, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của của một vị thân thể lớn như ngưu, phủ phục trên mặt đất.

Một tiếng vang nhỏ không thể nhận biết, một thứ gì đó dài nhỏ đỏ tươi, từ trong sương mù bắn ra, chặc sát mặt đất, nhưng lại một cây đầu lưỡi, tiêm đoan lóe ra quang mang màu đỏ tươi sềnh sệch, nhoáng lên liền xuất hiện dưới chân Thạch Mục, sau đó đột nhiên thoan nổi lên, đâm tới bắp chân, tốc độ cực nhanh, có thể nói tựa như một đòn công kích của tia chớp.

Một mùi hôi ập vào mặt, hiển nhiên đầu lưỡi cũng mang theo kịch độc.

Thạch Mục hừ nhẹ một tiếng, tay áo chấn động một cái phóng ra.

Một đạo hoàng mang phi xạ bắn ra, dễ dàng chặt đứt lưỡi dài đỏ tươi, hoàng mang không ngừng chút nào, hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng, ngấm chìm vào trong sương mù ngũ sắc, chém vào thân ảnh kia.

Tốc độ hoàng mang cực nhanh, so với đầu lưỡi kia nhanh không biết gấp bao nhiêu lần.

Một tiếng hét thảm kinh thiên động địa vang lên, mặt đất chấn động mạnh, sau đó hết thảy nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, sương mù ngũ sắc cũng chậm rãi bay tán đi.

Tuy độc khí kịch liệt, bất quá đối với Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng đương nhiên không có bất cứ tác dụng nào.

Thạch Mục nhất động thân hình, bay đi.

Diệu Không hòa thượng cũng vội vàng đi theo.

Chỉ thấy sụp xuống giữa rừng cây, một con ếch quái thú màu sắc sặc sỡ, ngã nhào trong vũng máu.

Con thú này dài cỡ bảy, tám trượng, giống như ếch, trên người có một tầng lân giáp dài đủ mọi màu sắc, nhất là đỉnh đầu thậm chí mọc một thứ giáp bằng xương màu đen như mực, xem ra vô cùng cứng rắn.

Nhưng giờ phút này, từ đầu đến thân thể của ếch quái thú bị chém thành hai khúc dứt khoát, máu tươi màu đỏ sậm và nội tạng chảy đầy đất, đã sớm chết rồi.

Máu màu đỏ sậm cũng ẩn chứa kịch độc, so với khói độc bảy màu càng sâu hơn, nơi mặt đất bị lây dính máu tươi, biến thành một mảnh cháy đen.

- Kịch độc thật là lợi hại, ếch kia cũng chính là thực lực Thiên vị, nhưng mà kịch độc này, mặc dù là Thánh giai cũng chưa chắc có thể chịu đựng.

Thạch Mục lẩm bẩm thở dài nói.

Mấy ngày nay tuy hắn đi tới Tu La tinh vực, nhưng quá bận rộn tìm Cửu Thủ Thao Thiết, luôn luôn quét qua quét lại trên những phế tinh, cũng không nhìn kỹ sinh vật của tinh vực này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.