Hơn nữa, ánh mắt của hắn vừa ngưng tụ lại, đáp xuống trên một cây kim sắc trường côn.
Cây côn này và Phiên Thiên côn bất ngờ giống nhau như đúc, ngoại hình không kém linh văn phía trên chút nào, thậm chí uy áp tản ra cũng hoàn toàn giống như vậy.
- Thì ra là thế, 12 cây côn xem ra mới là pháp bảo chân chính của ngươi.
Thạch Mục hơi động đôi mắt, chậm rãi nói.
- Không sai, đây cũng là pháp bảo của ta, chống đỡ bốn Lương Bát Trụ phiến Thiên Đình! Năm đó bị Bạch viên kia trộm đi một cây Phiên Thiên côn, nếu ngàn năm trước đại chiến có bảo vật này ở trong tay, bản tôn sao lại bị hắn đả thương.
Đế cầm côn trong tay, bật cười ha hả, dường như đã ổn thao thắng khoán.
- Hừ! Khoác lác, năm đó nếu ngươi không sử dụng quỷ kế, làm sao Bạch Viên Lão Tổ sẽ thua trong tay ngươi.
Thạch Mục khinh bỉ lạnh lùng nói.
- Đừng mơ tưởng dùng lời nói trì hoãn thời gian, ngày hôm nay sẽ đưa ngươi đi gặp con khỉ lông trắng kia!
Đế châm chọc nhoẻn miệng cười, quang mang các màu bùng lên dữ dội ngoài thân thể, hóa thành một đạo ảo ảnh đánh tới Thạch Mục, trong nháy mắt đã đến gần.
Hắn tề động 12 cánh tay, 12 căn cự côn phát ra một tiếng vù vù, từng cây côn bạo phát ra một mảnh pháp tắc sóng gợn dày đặc, hung hăng đánh hạ.
12 đạo côn ảnh đan xen xuống, ầm ầm một tiếng vang thật lớn, không trung dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194991/chuong-1490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.