Chương trước
Chương sau
- Đế Quan lệnh cho Triệu Tiển tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, vốn cũng không có lòng tốt gì. Nàng cũng biết, vì sao hắn tiêu hao tâm lực lớn như vậy, tiêu hao nhiều tài nguyên quý trọng như vậy để bồi dưỡng Triệu Tiển, cung cấp cho hắn tu luyện Huyền Công sao?

Phùng Ly hỏi.

- Triệu Tiển thân là đệ tử thân truyền của Đế Quan tôn thượng. Có thể lấy được quang vinh đặc biệt này, vốn không có gì đáng trách.

Tây Môn Tuyết nói.

- Đệ tử thân truyền? Ha hả, cũng có thể coi là vậy đi.

Phùng Ly cười lạnh một tiếng, nói.

- Ngươi nói lời này là có ý gì?

Kim Tiểu Sai không hiểu hỏi.

Tây Môn Tuyết cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Các nàng có thể không biết được rõ ràng. Nhưng nếu như hỏi bất kỳ một tiên tướng nào ngoại trừ chúng ta ra, liền biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Trận đại chiến ngàn năm trước kia, Thập Nhị Tiên Tướng của Thiên Đình từ thứ mười tới thứ tư, trong đó tiên tướng xếp hạng thứ sáu đang cùng Bạch Công giao phong, không địch lại ngã xuống. Tiên tướng thứ nhất thân đầy tinh huyết bị Đế Quan thu. Sau đó lại tinh huyết cùng Bạch Công dung hợp, lúc này mới thành tựu Triệu Tiển... Sở dĩ Đế Quan làm như vậy, thật ra là bởi vì Huyền Giới Chi Môn, cần một người Cửu Chuyển Huyền Công đại thành để làm mắt trận mà thôi... Nếu không, cho dù Triệu Tiển thành công luyện thành Cửu Chuyển Huyền Công, cuối cùng cũng sẽ chỉ là một kết cục bi thảm.

Phùng Ly thản nhiên nói.

Tây Môn Tuyết và Kim Tiểu Sai nghe được lời nói này, đều giật mình.

Đoạn chuyện Phùng Ly vừa nói đoạn chuyện cũ này, các nàng mới nghe lần đầu.

Triệu Tiển thân là đệ tử thân truyền của Đế Quan, ở Thiên Đình có địa vị cực cao. Đối với những người của Thiên Đình bình thường, đều nghĩ hắn chính là người nối nghiệp của Đế Quan. Đế Quan cũng công khai như thế ra ngoài.

- Hừ! Cho dù lời ngươi nói là sự thật, loại chuyện này khẳng định cực kỳ bí mật. Ngươi làm sao biết được?

Kim Tiểu Sai lạnh lùng hỏi.

Trên mặt Phùng Ly t lộ ra vẻ do dự, không trả lời Kim Tiểu Sai.

- Không trả lời được sao? Đó chỉ có thể nói ngươi đang ăn nói bừa bãi!

Kim Tiểu Sai liên tục cười lạnh.

Trong mắt Tây Môn Tuyết cũng hiện ra thần sắc chất vấn.

- Ta sẽ lập tức phải rời khỏi Thiên Đình. Ta nói cho các nàng biết cũng không sao. Cho nên ta có thể thuận lợi tiến vào Thiên Đình như vậy, chính là nhận chỉ điểm của một vị tiền bối có quan hệ sâu xa cùng Đế Quan. Việc này đều là người kia nói cho ta biết. Có tin hay không thì tùy các nàng.

Phùng Ly cúi đầu suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên chậm rãi nói.

Trong lòng Tây Môn Tuyết chấn động mạnh. Nàng chau mày, thần sắc không ngừng thay đổi.

- Ngươi nói chuyện này cho chúng ta biết, chẳng lẽ không sợ chúng ta nói cho người của Thiên Đình sao?

Kim Tiểu Sai nói.

Phùng Ly cười ha ha một tiếng, nói:

- Ta lập tức sẽ phải rời khỏi nơi này. Muốn nói, cho dù nàng đi nói rõ, Thiên Đình muốn bắt ta, cũng phải xem bọn họ có thể làm được hay không đã.

- Ngươi!

Kim Tiểu Sai nhất thời nghẹn lời.

- Tây Môn tiên tử, các nàng vẫn nên cùng ta rời khỏi nơi này đi. Đế Quan đa mưu túc trí, trời sinh tính tình đa nghi. Lời của hắn tuyệt đối không thể tin! Ở tại chỗ này, nàng sớm muộn sẽ có một ngày bị hắn giết chết. Ta có biện pháp dẫn các ngươi rời khỏi nơi này.

Phùng Ly nói.

Kim Tiểu Sai nghe được lời nói này, trên mặt dường như lộ ra vài phần động tâm. Chỉ có điều nàng cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Tây Môn Tuyết.

Tây Môn Tuyết xoay người nhìn về ngọn núi phía xa, lạnh lùng nói:

- Phùng công tử có lòng tốt, lòng ta xin nhận. Chỉ có điều chính ngươi cứ đi đi. Chuyện của ta không phiền ngươi phải nhọc lòng.

Phùng Ly nghe vậy, mở miệng còn muốn nói điều gì.

Tây Môn Tuyết chợt phóng người lao đi, phá tan kết giới do Phùng Ly kết giới, bay về phía Hàn Lệ Cung.

Kim Tiểu Sai phi thân đi theo. Trên núi tuyết nhất thời chỉ còn lại có một mình Phùng Ly.

Trên mặt Phùng Ly lộ ra vẻ thất vọng cực độ. Hắn thở dài, nhìn bóng dáng Tây Môn Tuyết đi xa. Trong miệng hắn nói lầm bầm một câu gì đó.

Sau đó, hắn lập tức bấm pháp quyết, thân thể chậm rãi dung nhập trong hư không, biến mất.

...

Tây Môn Tuyết trở lại Hàn Lệ Cung, trực tiếp đi tới bên trong tiểu đình, lẳng lặng nhìn ngọn núi phía xa, thần sắc cô đơn.

Kim Tiểu Sai đi tới bên ngoài đình. Chỉ có điều khi nhìn thấy thần sắc Tây Môn Tuyết như vậy, nàng thở dài, không đi vào làm phiền.

Thời gian trôi qua từng chút một. Trong lúc vô tình, một ngày một đêm đã trôi qua.

Kim Tiểu Sai vẫn canh giữ ở bên ngoài đình, không khỏi có chút buồn chán ngáp một cái.

Vào thời khắc này, thân thể Tây Môn Tuyết giống như một bức tượng điêu khắc chợt động. Nàng thở dài, lập tức xoay người đi ra khỏi tiểu đình.

- Tuyết Nhi, cuối cùng nàng cũng đã hoàn hồn.

Kim Tiểu Sai vừa mừng vừa sợ nghênh đón.

- Xin lỗi. Đã khiến nàng canh giữ ta lâu như vậy.

ây Môn Tuyết đã gần như khôi phục lại bộ dạng trước kia.

- Giữa ta và nàng, còn khách khí làm gì? Tiếp theo nàng định làm như thế nào?

Kim Tiểu Sai nói.

Tây Môn Tuyết nhất thời không nói gì.

- Nghe Phùng Ly kia nói vậy, nàng sẽ không tiếp tục dự định ở lại Thiên Đình chứ?

Kim Tiểu Sai nói.

- Uổng công ta một lòng theo đuổi Thiên Đạo, nhận Đế Quan làm chủ, lại bị hắn coi như một quân cờ tiện tay vứt bỏ. Việc đã đến nước này, ta tất nhiên sẽ không cam lòng tiếp tục bán mạng cho hắn.

Tây Môn Tuyết lạnh lùng nói.

- Ý của nàng là chúng ta cũng rời khỏi Thiên Đình?

Kim Tiểu Sai hỏi.

- Không sai.

Tây Môn Tuyết nói.

- Nhưng lúc này bởi vì liên minh kia của Thạch Mục, Thiên Đình từ lâu đã nghiêm cấm ra vào ở bốn tòa Thiên Môn. Chúng ta rời đi như thế nào? Sớm biết vậy, chúng ta đi cùng Phùng Ly kia là được. Nhìn hắn, dường như có biện pháp rời khỏi Thiên Đình.

Kim Tiểu Sai nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.