Trong ánh sáng màu vàng, hai cái đầu lớn của Thạch Mục hơi nghiêng sang một bên, nuốt ánh sáng vào. Một cái đầu con vượn cực lớn lại một lần nữa hiện ra. Mà ở hai bên sườn của hắn, ngoài hai đôi cánh tay ra, lại sinh ra hai cánh tay tráng kiện. Rốt cuộc hắn đã biến thành trạng thái ba đầu sáu tay, lại không khác gì với con vượn lớn mặc giáp màu vàng hắn đã nhìn thấy năm đó.
- Ngao...
Thạch Mục không nhịn được hưng phấn, ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng. Lần này hắn tiến giai Thần Cảnh hậu kỳ, tuy là chỉ vượt qua một tầng cấp, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được số lượng linh lực trong cơ thể của mình bay vọt. Hắn có thể cảm nhận được thân thể mình đã phát sinh ra biến đổi vè mặt bản chất.
Nhưng cụ thể có cái gì khác, trong chốc lát, hắn cũng không cảm nhận rõ được. Chỉ đợi sau này ở trong thực chiến, lại thể hiện ra.
Đợi sau khi hưng phấn mới vào Thần Cảnh hậu kỳ dần dần biến mất, toàn thân Thạch Mục chợt hiện ra kim quang. Hình thể hắn thu nhỏ lại một cách kịch liệt. Cuối cùng hắn một lần nữa hóa thành dáng vẻ Nhân tộc.
- Không tệ, không tệ!
Lịch Thăng phi thân đi tới bên cạnh Thạch Mục, vừa cười vừa nói.
- Đa tạ tiền bối.
Thạch Mục thi lễ một cái nói.
Thời khắc này trong bí cảnh Thương Nguyệt, thảm thực vật có khô héo vàng vọt, không còn bừng bừng sức sống giống như lúc đầu. Ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194828/chuong-1410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.