- Ở đây không phải chỗ nói chuyện. Vào bên trong rồi hãy nói.
Lịch Thăng cười khẽ, xoay người bay về phía đại lục màu trắng.
Trong lòng Thạch Mục thoáng động, đi theo.
Tốc độ bay của hai người cực nhanh. Rất nhanh bọn họ đã bay tới khu vực trung tâm của đại lục.
Sắc mặt Thạch Mục thoáng đổi. Ở trung tâm của đại lục không có có một cây cổ thụ lớn, thậm chí còn cao hơn so với ngọn núi xung quanh, giống như một gốc cây đại thụ chọc trời.
Toàn thân đại thụ hiện ra màu bạc. Lá cây cũng vậy, phóng ra từng ánh sáng màu bạc rực rỡ.
Giữa không trung mơ hồ có từng hào quang màu bạc từ trên trời chiếu xuống, bị đại thụ hút vào.
Ở gần đại thụ g có một tòa cung điện. Chỉ có điều hơn phân nửa đã bị tổn hại. Chỉ có số ít chỗ còn tính là hoàn hảo.
Lịch Thăng hạ xuống ở trước một đại điện. Thạch Mục cũng theo đó hạ xuống đất.
- Đúng là một gốc cây thần thụ!
Thạch Mục nhìn đại thụ màu bạc trước mắt, thở dài nói.
- Cây này ngươi hẳn đã nghe nói qua. Nó tên là Thương Nguyệt.
Lịch Thăng thản nhiên nói.
- Cổ thụ Thương Nguyệt? Như vậy trong này chẳng lẽ là...
Thạch Mục nghe được lời nói này, trên mặt lộ ra thần sắc kinh sợ.
- Không sai. Nơi này chính là di chỉ của Thương Nguyệt chân chính. Đáng tiếc năm đó đại chiến với Đế Quan một trận, hơn nửa Thương Nguyệt đều đã vỡ nát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194819/chuong-1406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.