Chương trước
Chương sau
Sau hơn nửa ngày.

Thạch Mục phi độn dọc theo dòng sông, sắc mặt có chút không dễ nhìn.

Trong suốt đoạn đường này, dòng sông bên dưới càng ngày càng rộng lớn, cuối cùng biến thành một dòng sông rộng hơn mười dặm, chảy về phía trước trùng trùng điệp điệp, dòng nước chảy nhanh, nhưng không hề có cảm giác là có phần cuối.

Không gian này thực sự không nhỏ chút nào!

Dọc theo con đường đi, tất nhiên cũng không hề thuận buồm xuôi gió, tuy rằng giờ phút này ngũ hành trong cơ thể hắn đã cân bằng, tránh được đa số linh thú, nhưng mấy lần bị tập kích sau đó đều có thể so sánh với con linh thú hệ Thủy mà hắn gặp lúc trước.

Nhưng với thực lực hiện tại của hắn, tất nhiên là hữu kinh vô hiểm (chỉ kinh sợ mà không có nguy hiểm).

Sau khi bay qua một đỉnh núi cao chừng trăm trượng, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, kim quang lưu chuyển trong hai mắt, nhìn về phía trước.

Phía trước, dãi núi chạy dài, đỉnh đâm thẳng vào tầng mây, giống như một bức tường thành ngăn chặn tầm mắt của người nhìn, dường như trời đất cũng bị phân cắt.

Sông lớn mênh mông chạy vào trong dãy sơn mạch này.

Thạch Mục thu hồi tầm mắt, hắn lập tức phát hiện linh lực trong sơn mạch cực kỳ nồng đậm, vượt qua một số khu vực trước đó.

Bên trong sơn mạch, khắp nơi đều phủ đầy một màu xanh um tùm, rất nhiều linh thảo, linh tài trân quý trải dài, hơn nữa niên đại của chúng cũng cực cao, thậm chí hắn có thấy đám linh thảo nghìn năm mọc tùy ý nơi đây, ngay cả linh thảo vạn năm cũng vô cùng nhiều.

Nếu sơn mạch này xuất hiện tại Tinh Vực Đại Thế Giới, nhất định sẽ khiến cho vô số người trở nên điên cuồng.

Đáng tiếc, với cảnh giới tu vi hiện tại của Thạch Mục, linh thảo và đan dược chỉ mang lại tác dụng có hạn cho hắn mà thôi.

Hơn nữa, giờ phút này cũng không phải là thời điểm để hắn hái linh thảo đâu.

Thạch Mục chỉ dừng lại đây một chốc, sau đó lập tức chui vào trong sơn mạch, tiếp tục đi dọc theo dòng sông lớn.

Con sông chảy uốn lượn dọc theo sơn mạch, trái ngược với tình cảnh trước đó, sông càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì thu hẹp lại còn chừng hai ba mươi trượng.

Tuy rằng con sông hẹp lại, nhưng lại tản mát ra linh lực thuộc tính Thủy không hề giảm sút, trái lại là nồng đậm hơn nhiều.

- Thạch tiểu tử, cũng sắp đến nơi giao nhau của Ngũ Mạch rồi.

Thanh âm của Thủy Linh Tử đột nhiên vang lên.

Thần tình Thạch Mục ngưng trọng, gật gật đầu.

Đến nơi này, hắn cũng có thể cảm ứng được khá rõ ràng, phía trước vừa có linh lực thuộc tính Thủy vô cùng vô tận, còn có chấn động linh lực cực kỳ khổng lồ của các thuộc tính Ngũ Hành còn lại.

Loại chấn động linh lực này vượt xa khỏi bất kỳ tu sĩ Thần Cảnh nào, Đế Xuân, Yên La, những tồn tại hậu kỳ Thần Cảnh cực kỳ mạnh mẽ cũng kém xa, đây chính là sức mạnh tồn tại tự nhiên giữa trời đất.

Thạch Mục lại bay về phía trước một khoảng cách, dòng sông càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng thì nó chảy vào trong một hang động đá vôi cực lớn.

- Thạch tiểu tử, cẩn thận, có lẽ chỗ ngươi cần tìm nằm sâu trong động đá vôi này, nhưng hiển nhiên là hành trình tiếp theo sẽ không thái bình đâu.

Thanh âm Thủy Linh Tử vang lên.

Thạch Mục gật gật đầu, hắn trầm ngâm một hồi, sau đó thả người bay vào trong động đá vôi.

Tuy rằng nếu hắn vận dụng chân khí thì không gian này sẽ bài xích, nhưng nếu chỉ dựa vào sức mạnh thân thể thì không tiện đi vào nơi nhỏ hẹp thế này, hắn định vận dụng một chút chân khí.

Ầm ầm ầm!

Hư không nhanh chóng phản ứng lại, từng đám công kích cực lớn nhào tới chỗ Thạch Mục, khí thế nghiêng trời lệch đất.

Nhưng bởi vì Thạch Mục đã nắm giữ quy tắc tại Ngũ Hành Ma Quật rồi nên nắm giỡ vừa đúng số chân khí phóng thích ra ngoài, đương nhiên lực bài xích sẽ không quá lợi hại, hắn cũng không cố gắng ngăn cản, dùng thân thể chịu đựng.

Không gian bên trong động đá vôi rất rộng lớn, quái thạch lởm chởm, phía trên đều có thạch nhũ rũ xuống, vách động tỏa rang hào quang mơn mởn làm nổi bật cảnh vật chung quanh, cực kỳ đồ sộ.

Hang động đá vôi uốn lượn cong cong kéo dài về phía trước, Thạch Mục bay một khắc đồng hồ mà vẫn không thấy điểm cuối.

Hơn nữa, ban đầu khi hắn đi vào đây thì không có cảm giác gì nhiều, nhưng chỉ khi bay về phía trước một khoảng thì chung quanh bắt đầu xuất hiện những trận gió mạnh thổi tới từ sâu trong hang động đá vôi, lẫn trong tiếng gió là thanh âm rít lên cực quỷ dị.

Đó giống như là tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng phát ra, phảng phất như có ai đó nỉ non thút thít, khi thì bén nhọn cao vút, khi thì trầm thấp, tựa như ngắt quãng nhưng lại chẳng phải ngắt quãng, giống như liên tục lại không giống như liên tục, khiến cho nội tâm người nghe hết sức bực dọc.

Sắc mặt Thạch Mục biến hóa, thân hình dừng lại, thậm chí tiếng gió cũng có hiệu quả công kích thần hồn, chẳng lẽ có người thiết lập cấm chế ở đây sao?

- Không phải do con người làm ra đâu, xem ra là sức mạnh của Địa Linh Mạch, hơn nữa sự kỳ dị của nơi đây do chính tự nhiên hình thành đó.

Thủy Linh Tử giải thích rõ ràng.

Thạch Mục chỉ ừ, thân hình bắn ra lần nữa, bay vào sâu trong hang động đá vôi.

Với chút công kích thần hồn như thế, hắn vẫn không để trong lòng.

Càng đi sâu vào trong, sức gió trở nên ngày càng mạnh mẽ, hơn nữa có một luồng sức mạnh lạnh lẽo ẩn giấu trong cuồng phong, hầu như có thể đông lại hết thảy, chung quanh đám đá vôi hình dạng quái dị đều bị bao phủ bởi một tầng băng.

Tuy rằng hàn khí rất lợi hại, nhưng lại chẳng có tác dụng gì với Thạch Mục.

Nhục thể của hắn đã cực kỳ mạnh mẽ rồi, chút hàn khí này căn bản không thể thương tổn gì được đến hắn, hơn nữa khi hàn khí vừa đi vào cơ thể thì bị Cửu Chuyển Huyền Công hóa giải.

Trái lại, tiếng gió mới khiến cho người ta đau đầu, nó càng lúc càng lớn, dường như là tiếng khóc than của hàng trăm con quỷ, hồn xiêu phách lạc, quanh quẩn bên tai Thạch Mục.

Thạch Mục bảo vệ thần hồn thật chặt, ngăn cản thanh âm bên ngoài.

Với thần hồn mạnh mẽ trung kỳ Thần Cảnh của hắn, hắn vẫn có thể tiếp nhận được chút công kích thần hồn thế này.

- Phía trước có còn xa không?

Hắn nhìn về phía trướng, miệng thì thào tự hỏi một câu, tâm niệm hơi động, thần thức khuếch tán ra, lan tràn về phía trước.

- Thạch tiểu tử, không được tản thần thức ra ngoài!

Thủy Linh Tử ngăn cảnh, giọng điệu kinh hãi.

Thạch Mục nghe vậy liền hơi giật mình, vào thời khắc này, tiếng gió quỷ dị rót vào tai bỗng dưng lớn hơn gấp mười lần, trong đầu bỗng trở nên choáng váng khác thường, thậm chí thân thể hắn không thể khống chế được mà vui sướng vung tay vung chân.

Hắn lắp bắp hoảng sợ, vội vàng thu hồi thần thức, đồng thời vận chuyển sức mạnh thần hồn, ngăn cản tiếng gió xâm nhập, lúc này mới có thể khống chế thân thể trở lại, hắn thở ra một hơi.

- Thần thức cũng là một bộ phận của thần hồn đó, nếu ngươi phóng thích thần thức ở trong này, công kích thần hồn sẽ gia tăng lên gấp mười, gấp trăm lần.

Thủy Linh Tử giải thích.

Thạch Mục cười cười ngượng ngùng, tuy rằng thực lực của hắn rất mạnh mẽ, nhưng chưa từng có ai chỉ dạy hắn cả, những thứ có liên quan đến công kích thần hồn mà hắn biết đều là những thứ hắn từng đọc trong điển tịch mà thôi, vì thế sơ sót nhất thời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.