Chương trước
Chương sau
Sau khi Thạch Mục trở về động phủ của mình, lại phát hiện ra, đại trưởng lão và Lục Quy Chung không biết đã đến đây từ lúc nào, giống như đã đợi được một lát rồi.

- Tham kiến minh chủ! - Hai người nhìn thấy Thạch Mục, tiến lên nghênh đón, hành lễ một cái.

- Không cần đa lễ, ngồi đi. - Thạch Mục khoát tay một cái, bảo hai người ngồi xuống, hắn cũng đi đến ngồi xuống chỗ chủ vị.

- Tình hình của Liên Minh bây giờ thế nào rồi? - Thạch Mục hỏi.

Tuy rằng trận chiến hai ngày trước hoàn toàn đã đánh tan đại quân Thiên Đình, Di Thiên Liên Minh cũng tổn thất không ít, có điều mấy ngày này cả liên minh khắp nơi đều ở trong trạng thái hoan hô chúc mừng, Thạch Mục cũng không phải rất thích ứng với bầu không khí này, liền đem tất cả mọi chuyện của liên minh giao cho đại trưởng lão và Lục Quy Chung xử lý.

- Khởi bẩm minh chủ, hiện tại liên minh các tộc đại quan đều đã được chỉnh đốn xong, có thể nghe lệnh điều khiển bất cứ lúc nào. - Ánh mắt của Đại trưởng lão có chút cuồng nhiệt nhìn Thạch Mục nói.

Một lần đã đánh tan được đại quân Thiên Đình, toàn bộ đều dựa vào mưu kế và thực lực của Thạch Mục.

Di Thiên Cự Viên nhất tộc hiện tại đã hoàn toàn trở thành đệ nhất đại tộc của Thiên Hà Tinh Vực, đoạt lại vinh quang nghìn năm đã mất.

Chuyện Bạch Hồng, Bạch Phi, hắn cũng đã nghe nói rồi, đối với hai tên phản đồ này, đại trưởng lão sẽ không để ý.

- Chúng ta mặc dù đánh tan đội quân của Thiên Đình, nhưng hiện tại vẫn không phải là lúc thả lỏng, lúc cần thiết đề phòng Thiên Đình lại một lần nữa phái người đến phản công, chúng ta lập tức suất lĩnh đại quân liên minh đi các nơi của Thiên Hà Tinh Vực bị Thiên Đình xâm chiếm trước, chiếm giữ những nơi chiến lược trọng yếu, đồng thời gia tăng hiệu triệu thêm, dùng mọi khả năng mời càng nhiều tộc quần (gia tộc) tham gia vào liên minh, đề phòng bất trắc. - Thạch Mục nghiêm nghị nói.

- Minh chủ cứ yên tâm, từ khi tin tức đại quân Thiên Đình bị đánh tan truyền ra, hiện tại các tộc quần (gia tộc) gia nhập liên minh càng ngày càng nhiều. Những tộc quần này trước kia đều sợ hãi Thiên Đình, cho nên mới bị vào thế mong đợi tình hình, bây giờ chúng ta đã đánh tan đại quân Thiên Đình rồi, bọn họ đương nhiên biết phải làm thế nào. Hiện tại thực lực của liên minh càng ngày càng mạnh, cho dù Thiên Đình lại phái đại quân đến, chúng ta cũng có tự tin ngăn cảnh được.- Lục Quy Chung mỉm cười tự tin.

Lời của hắn tu là nói như thế, trong lòng lại âm thầm vui mừng vì ngày hôm đó hắn dứt khoát suất lĩnh Bàn Quy Tộc gia nhập vào Di Thiên Liên Minh.

Hiện nay Thiên Hà Tinh Vực đã xảy ra kịch biến long trời lở đất, vốn là Thiên Hà tam đại tộc, Thiên Phụng Tộc chịu khổ đại nạn, thực lực đã giảm đi nhiều, xuống dốc đã là không thể ngăn cản được.

Địa Long Tộc mặc dù thực lực vẫn còn, nhưng bởi vì trước kia có quan hệ xung đột với Thạch Mục, ở trong Di Thiên Liên Minh không phải rất được đãi kiến.

Trong tam đại tộc quần, hiện nay duy chỉ có Bàn Quy Tộc vẫn duy trì được địa vị, mặc dù không có cách nào so sánh được với Di Thiên Cự Viên, nhưng vẫn hoàn toàn thu phục được Thiên Hà Tinh Vực, sức ảnh hưởng của Bàn Quy Tộc chắc hẳn sẽ không hạ thấp, thậm chí còn có thể đề cao hơn một chút, so với Thiên Phụng và Địa Long Tộc vẫn mạnh hơn nhiều.

- Vậy thì tốt, những chuyện này đều giao cho hai vị đi làm đi. - Thạch Mục gật đầu nói.

Hai người đáp ứng một tiếng, nhìn ra Thạch Mục còn có chuyện cần xử lý, lập tức cũng không nói nhiều thêm nữa, cáo từ rời đi.

Thạch Mục yên tĩnh ngồi xuống một lát, đi vào bên trong, rất nhanh đến trước một gian mật thất.

Hắn vung tay mở cửa mật thất ra, hơi ngẩn ngơ.

Yên La lại ngồi ở trong đó.

Lúc này nàng đã cởi bỏ ngân giáp chiến bào trên người ddi, đổi thành một bộ cung trang quần dài màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa vai, tản phát ra một sự xinh đẹp quyến rũ nhàn nhạt.

Thạch Mục nhìn Yên La lúc này, hơi có chút thất thần, có điều rất nhanh liền khôi phục lại.

- Ngươi đưa cô ấy đi rồi sao? Nhìn không ra, ngươi vẫn rất để ý đến tình cũ. - Yên La ngẩng đầu, nhìn Thạch Mục một cái, hờ hững nói một câu.

Thạch Mục nghe nói như vậy, trên mặt lộ ra một tia thần tình khác thường.

- Mặc dù ta và Tây Môn Tuyết đã là lập trường đối lập, thế nhưng trước kia cô ấy nhìn chung cũng đã từng giúp đỡ ta, có điều là trả lại cho cô ấy một món nợ ân tình, hơn nữa giữ cô ấy ở đây cũng không có tác dụng gì. - Hắn cười khổ một tiếng, mở miệng nói.

Yên La khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, không thèm nói tiếp.

Trên mặt Thạch Mục lộ ra một tia xấu hổ, nhất thời cũng không biết nói gì, giữa hai người lập tức trầm mặc lại.

- Đúng rồi, vẫn chưa chúc mừng cô, tu vi tiếp cấp đến Thần Cảnh hậu kỳ rồi, xem ra đã khôi phục lại thực lực như trước đây rồi, có điều trước đó vài ngày cô ở bên đó có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Ta vẫn luôn không có cách nào liên hệ với cô. - Thạch Mục suy nghĩ một chút, nhanh chóng tìm được một đề tài nói.

- Xảy ra một vài vấn đề, có điều ta đã giải quyết rồi. - Yên La không mở mắt, nói.

- Vậy thì tốt. - Thạch Mục gật đầu một cái, nhất thời không tìm được đề tài mới, chỉ đành đứng ở đó.

Cũng không phải là chuyện gì lớn, không nói cũng được, ngược lại là ngươi ở bên này, khoảng thời gian này thật ra đã xảy ra rất nhiều chuyện. - yên La đứng dậy nói.

- Cũng không có gì, chỉ là vẫn luôn ngăn cản Thiên Đình xâm lấn Thiên Hà Tinh Vực mà thôi, Bạch Viên lão tổ đem Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc giao cho ta, nói không thể để bọn họ chôn vì ở trong tay Thiên Đình. - Thạch Mục nói.

- Bạch Viên... - Trong mắt Yên La lóe lên một tia phức tạp, thở dài một cái.

- Yên La, có phải cô lại nhớ đến chuyện gì không? - Thạch Mục hỏi.

Yên La lộ ra thần tình không tỏ rõ ý kiến, không trả lời Thạch Mục, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.