Chương trước
Chương sau
Trong mắt Tì Lư lộ ra thần sắc hoảng hốt, có điều không đợi hắn làm gì, bàn tay khổng lồ ngũ sắc hỏa diệm đang rút nhỏ một lửa lấy thế nhanh như chớp, hung hăng đập vào vai hắn.

“Ầm” một tiếng.

Thân thể Tì Lư trực tiếp bị đánh bay, bay ra xa khu vực hai quân đang giao chiến, máu tươi chảy ra đầy miệng.

Không có Tì Lư chống đỡ, bức tường sương mù màu đen đó ầm ầm tiêu tán ra, hạm đội của Di Thiên Liên Minh lập tức đuổi theo.

Một bên khác, chiến thuyền của Thiên Phụng hai tộc, cũng đã điều chỉnh phương hướng chạy tới, lại vượt trước một bước đuổi theo hạm đội Thiên Đình.

Trên hạm đội của ba bên lưu quang che lấp màn trời, hàng hàng hàng vạn chiến tướng của Thiên Bình và tộc nhân của Liên Minh mãnh liệt trào ra, cùng tàn sát chém giết lẫn lộn.

Lập tức, tiếng chém giết rung trời!

- Là Thạch minh chủ! - Đám người đại trưởng lão nhìn thấy Thạch Mục xuất hiện, một kích đánh bay Tì Lư, lập tức vui vẻ.

- Thạch minh chủ một mình đối phó với Tì Lư đó, sẽ không có vấn đề gì chứ? Hay là phái hai người qua đó chi viện một chút? - Lục Quy Chung có chút lo lắng nói.

Tì Lư thủ đoạn lợi hại, hắn đã từng đích thân lĩnh giáo rồi, đến nay vẫn khó quên.

- Không cần, Thạch minh chủ đã tiến cấp đến Thần Cảnh trung kỳ, chắc chắn đủ để đối phó với Tì Lư, chúng ta toàn lực ra tay, tiêu diệt người của Thiên Đình là được. - Đại trưởng lão hơi trầm ngâm một chút, nhìn về phía đại quân của Thiên Đình, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc nói.

Lục Quy Chung không chú ý đến chuyện tu vi của Thạch Mục, nghe thấy lời này, hơn sững sờ một chút, lập tức cảm thấy khí tức của Thạch Mục, sắc mặt lập tức vui mừng, yên tâm rồi.

Thực lực của Thạch Mục hắn biết, trước kia lúc là Thần Cảnh thời kỳ đầu cũng không yếu hơn Tì Lư, lúc này tiến cấp đến trung cảnh, đối phó với Tì Lư đương nhiên không có vấn đề gì.

- Giết! - Lục Quy Chung nhìn về phía đại quân của Thiên Đình, trên mặt lóe lên vẻ dữ dằn, hét lên một tiếng, dẫn đầu tiến vào trong đại quân của Thiên Đình.

Tộc nhân khác của Bàn Quy Tộc nhìn thấy tộc trưởng lao vào chém giết, cũng lập tức đi theo, khí thế đại thịnh.

Đại quân Thiên Đình liên tục gặp phải tập kích bất ngờ, lúc này Tì Lư Tiên Tướng cũng bị người ta đánh bay, sĩ khí lập tức suy yếu, đối diện với sự giáp công của Di Thiên Liên Minh đại quân và Thiên Phụng Địa Long liên quân, liên tiếp bại lui.

Trong đại quân Thiên Đình, Chung Tú ở xa xa nhìn thân ảnh của Thạch Mục, trong mắt lộ ra một tia khác thường.

Có điều lúc này áp lực xung quanh càng lúc càng lớn, nàng vội vàng nhìn thoáng qua một cái, lập tức thu ánh mắt lại, vẫy pháp bảo trường đao trong tay, chống lại sự công kích.

Trên người Tì Lư xuất hiện một mảng máu tươi, xoay tròn ở phía không trung vừa chuyển một cái liền dừng lại, khóe miệng mặc dù có một vết máu, nhưng thân tình thoạt nhìn lại giống nhi không có gì đáng ngại.

Hắn liếc mắt nhìn tình hình giao chiến hỗn loạn ở chiến thuyền bên đó, trong mắt dâng lên một tia nóng giận.

Nhưng hắn đã không rảnh để bận tâm đến nơi đó rồi.

Thân hình Thạch Mục loáng một cái, thân hình rơi xuống trước mặt Tì Lư.

- Có một khoảng thời gian không gặp, Tì Lư Tiên Tướng phong thái vẫn như xưa, thật sự là thật đáng chúc mừng. - Thạch Mục lộ ra một tia cười nhạt nói.

Hắn nói lời này, ánh mắt chuyển trên mặt Tì Lư, trong lòng cả kinh.

Uy lực của Huyền Hỏa Đại Thủ Ấn chắc chắn không chỉ có như vậy mới đúng, Tì Lư chịu một kích, dường như một chút chuyện cũng không có.

- Cút ra! - Tì Lư hừ lạnh một tiếng, hắc quang trên người lóe lên, chín đạo ma khí lại một lần nữa nổi lên.

Mỗi một cây đều dài hai, ba mươi trượng, phòng ốc đẹp đẽ, giống như chín cái xúc tua cực lớn, lắc lư khắp bầu trời.

Thạch Mục thấy vậy, đồng tử hơi co lại.

Tì Lư bỗng nhiên vung tay lên, chín đạo ma khi xoay vòng, đồng thời ùn ùn kéo đến quét ngang Thạch Mục, phong kín hết toàn bộ đường lui.

Đến giữa đường, chín đạo ma khí lóe lên hắc quang, sáng bóng giống như kim loại, dường như nhanh chóng biến thành chín cột sắc cực lớn.

Còn chưa đánh đến, một cỗ phong ám vô cùng cường liệt đã dẫn đầu cuốn tới.

Thực lực của Thạch Mục, hắn đã cảm nhận được rõ ràng, vì vậy vừa ra tay là đã dùng toàn lực!

Thạch Mục khẽ quát một tiếng, một tay bấm một cái, mười hai đạo quang mang màu đỏ bắn ra, chính là mười hai mặt Huyền Hỏa Phan (Phan: lá cờ),lóe lên phồng lớn mấy chục lần, đồng thời xếp thành một hàng, chắn ở trước mặt hắn.

Hai tay hắn nhanh chóng đánh ra từng đạo pháp quyết, nhanh như tia chớp nhập vào trong mười hai Huyền Hỏa Phan.

Phần phật!

Mười hai mặt Huyền Hỏa Phan bốc lên ngọn lửa màu đỏ, ngưng tụ thành một bức tường lửa vô cùng lớn.

Ầm ầm!

Chín cái xúc tua hung hăng đánh lên bức tường lửa, phát ra tiếng kêu như sấm cực lớn.

Bức tường lửa kịch liệt rung động, bị đánh lõm xuống, có điều cũng không có bị tiêu tán.

Thần sắc của Thạch Mục lóe lên, trong miệng nói lẩm bẩm.

Tường lửa thật dài hai đầu hợp lại ở giữa, muốn vây Tì Lư vào giữa.

Chỉ cần tường lửa hợp lại, hắn liền có thể bày bố mười hai đô Thiên Huyền Hỏa Pháp Trận, giống như hỏa đồ hôm nay, đem Tì Lư sinh sinh luyện hóa.

Tì Lư thấy vậy, trong lòng hơn run rẩy, mặc dù không biết sau khi bị tường lửa vây lại sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là chuyện tốt.

Tốc độ hợp lại của tường lửa rất nhanh, chớp mắt đã chỉ còn lại một lỗ hổng nhỏ.

Hắc quang trên người Tì Lư đại thịnh, liền muốn phi độn ra từ lỗ hổng kia.

Nhân ảnh vừa lóe lên, thân của của Thạch Mục cũnh xuất hiện ở trước mặt, chặn lại đường đi của Tì Lư.

Kim quang trong tay hắn lóe lên, lật tay lấy ra Phiên Thiên Côn, quét ngang ra.

- Cút ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.