Thạch Mục gật gật đầu, phi thân lên, bay đi về hướng Tây Bắc.
Viêm Chước sơn là nơi Chung Tú năm đó tu luyện, cũng là chỗ mà nàng và Thạch Mục có quan hệ vợ chồng thật sự. Nếu như hai địa phương lúc trước đều không có dấu vết của Chung Tú, Thạch Mục cũng chỉ có thể nghĩ đến nơi này mà thôi.
Phi hành ước chừng nửa canh giờ, Thạch Mục liền đến Viêm Chước sơn.
Nơi này còn giống như trước đây, bụng núi một mảnh cháy đen, sơn khẩu cuồn cuộn bốc khói đặc, cách thật xa liền có thể nghe thấy được một mùi lưu hoàng nồng nặc.
Trong miệng núi lửa, dung nham sôi trào, giống như thủy triều không ngừng đánh vào vách núi, bắn ra mảng tinh mang lớn màu đỏ chạch văng tung tóe.
Thạch Mục quét ánh mắt vào trong miệng núi lửa nửa khắc, nhưng thủy chung không thu hoạch được gì.
- Xem ra cũng không phải nơi này.
Thạch Mục thở dài, nói.
Dứt lời, thân mình hắn chợt chuyển, định rời đi.
- Đừng nóng vội, Thạch Đầu, bên trong núi lửa này dường như có tầng kết giới.
Trong mắt Thái Nhi quang mang lập lòe, đột nhiên kêu lên.
Thạch Mục nghe vậy, lập tức quay người đi trở về, lần nữa nhìn vào trong núi lửa.
Vừa nhìn, hắn mới phát hiện, nơi này dung nham tuôn chảy sôi trào quá mức quy luật, ngay cả mỗi một lần đụng vào vị trí trên vách đá, đều không sai lệch chút nào, hiển nhiên cũng không phải là do thiên nhiên tạo ra.
Thạch Mục trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194605/chuong-1300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.