Thạch Mục không do dự chút nào, thuận lợi nâng lên để thần tượng Khỉ Không Nghe trong tay mình vào trong chỗ lõm chính giữa cửa đá trước người.
“Rắc rắc” một tiếng.
Như hai người đoán, cửa đá từ từ mở ra, lộ ra không gian bên trong, một khoảng tối đen như mực.
Hai mắt Thạch Mục nhoáng lên kim quang, dò vào bên trong.
- Thế nào? Thạch huynh, có thấy cái gì không?
Phùng Ly lên tiếng hỏi.
- Bên trong một mảng đen như mực, lấy Linh Mục Thần Thông của ta, cái gì cũng đều không cách nào thấy rõ.
Thạch Mục lắc lắc đầu, nói.
- Vậy cũng chỉ có thể xông vào một lần, hành sự tùy theo hoàn cảnh mà thôi.
Phùng Ly thở dài.
Thạch Mục gật gật đầu, cùng hắn sóng vai đi vào.
Đi vào bên trong cửa, sau lưng hai người lại vang lên tiếng động “Ầm ầm”, cửa đá lần nữa đóng chặt.
Chung quanh một mảng đen như mực, Thạch Mục cái gì cũng đều không thấy được, chỉ có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân dường như cũng không bằng phẳng, không tự chủ chậm bước chân lại.
Một bên Phùng Ly dường như cũng phát hiện cái gì, đồng dạng chậm bước chân, nhỏ giọng nói:
- Thạch huynh, ngươi có phát giác hay không, trên mặt đất dường như khắc những thứ đồ văn gì đó?
- Ừ, ta cũng cảm nhận được rồi, có phải là khôi lỗi giống như trước đó đây vậy hay không?
Thạch Mục nghi ngờ hỏi.
Phùng Ly đang định nói chuyện, lại cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194585/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.