- Tộc trưởng nếu như không có chuyện gì khác, ta liền xin được cáo lui trước.
Hắn vừa dứt lời, liền đứng dậy từ biệt, rời khỏi đó.
Tiễn chân đại trưởng lão xong, Thạch Mục tĩnh tọa một lát, phất tay đánh ra vài đạo pháp quyết. Một màn ánh sáng màu xanh lam, bao phủ ở cả phòng.
- Thạch Đầu, để cho ta xem Hạo Thiên Thánh Diễm kia đi.
Thải Nhi từ bên cạnh bay tới, trong mỏ ngậm ngọc giản.
Thực lực của nó còn chưa có đạt được Thần cảnh. Đối với pháp tắc càng không có manh mối. Vừa rồi, những gì đại trưởng lão đã nói, Thạch Mục nghe giống như nhận được bảo vật vô thượng. Nhưng đối với Thải Nhi mà nói, lại là Vô Tự Thiên Thư.
Nó nhẫn nhịn chờ đợi nửa canh giờ, cũng đã sắp ngủ gật.
- Ha ha, quả nhiên là Hạo Thiên Thánh Diễm, thật sự quá tốt!
Thải Nhi đưa thần thức vào ngọc giản thăm dò, cười ha hả.
Cần gì quan tâm pháp tắc với không pháp tắc. Đối với Thải Nhi mà nói, Hạo Thiên Thánh Diễm mới là thật.
- Được rồi, đừng gào thét nữa.
Thạch Mục lắc đầu, cầm lại ngọc giản từ trong mỏ Thải Nhi.
- Thạch Đầu, ngươi nhất định phải tu luyện môn thần thông này. Đến lúc đó ta trợ giúp ngươi một tay. Tin tưởng không bao lâu, ngươi có thể đại thành môn thần thông này. Ta cũng có thể thuận lợi trùng kích bình cảnh của Thần cảnh.
Thải Nhi nói.
Thạch Mục gật đầu. Sau khi nghe xong đại trưởng lão nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194437/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.