Sau khi Lôi Đồng nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở. Ánh mắt hắn lại nhìn lướt qua xung quanh qua.
Quý Phóng Ưng nhìn thấy bộ dạng Lôi Đồng do dự, chợt phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.
- Quý huynh đợi chút, chúng ta cùng đi từ biệt Thạch tộc trưởng một tiếng, rồi hãy đi cũng không muộn.
Lôi Đồng kêu một tiếng, vội vàng từ ghế ngồi đứng lên.
- Được rồi.
Sau khi Quý Phóng Ưng nghe xong, có chút không nhịn được gật đầu nói.
Hai người thương lượng xong, liền đi tới trước mặt Thạch Mục và mấy vị trưởng lão.
- Thạch tộc trưởng...
Lôi Đồng nhìn Thạch Mục thi lễ một cái, há miệng, lại không thể nói ra miệng được.
- Hai người chúng ta nhớ ra trong tộc còn có chuyện quan trọng phải làm, đặc biệt tới chào từ biệt.
Quý Phóng Ưng thuận miệng nói.
Bạch Tàng tính tình nóng nảy, vừa nghe hắn nói thế nhất thời giận tím mặt.
Bộp.
Hắn vỗ mạnh vào tay vịn ghế ngồi, chợt đứng lên.
- Đồ vô liêm sỉ. Ngươi xem đại điển tiếp nhận chức vụ của tộc trưởng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta là cái gì? Muốn tới thì tới, còn muốn chạy liền chạy đi sao?
Bạch Tàng phẫn nộ quát.
Bạch Phi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc có chút đặc biệt, lại chỉ đưa mắt lạnh nhìn, không nói gì.
Lôi Đồng vừa nhìn thấy trước mắt đột nhiên có bóng người giống như ngọn núi đứng lên, vội vàng giải thích:
- Sao dám sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194399/chuong-1196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.