- Oa! Thạch Đầu, ngươi quá tuyệt!
Ánh mắt Thải Nhi nhất thời sáng lên. Nó mở mỏ ra ngậm lấy nửa quả Nguyệt Thần kia, xoay người bay về phía bên ngoài.
- Ta đi tìm một chỗ bế quan. Đừng có truyền tin làm phiền ta!
Âm thanh xa dần. Rất nhanh liền không nhìn thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Thạch Mục cười khẽ. Gia hỏa huyên náo đã đi, hắn vừa lúc nghỉ ngơi một chút. Hắn đi tới phòng ngủ nằm xuống, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.
Cảm giác này thoáng cái chính là một ngày một đêm.
Ngày hôm sau, tinh thần hắn đầy sảng khoái đi ra khỏi phòng ngủ, cảm giác mệt nhọc đã bị quét sạch.
Thần thức của hắn đảo qua ở trong động phủ. Nhưng hắn căn bản không có nhìn thấy bóng dáng của Thải Nhi đâu. Cũng không biết nó chạy tới chỗ nào bế quan nữa.
Thạch Mục lắc đầu, cũng không đi để ý tới nó nữa.
Nơi này là Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, không có gì nguy hiểm.
Hắn đi vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống.
Thạch Mục vung tay lên. Trước người hắn chợt hiện lên kim quang. Một áo giáp màu vàng hiện ra. Đó chính là Cửu Long Tỏa Kim Giáp.
Chỉ có điều phía trên lại có nhiều chỗ sứt mẻ, linh quang ảm đạm. Nào có bộ dạng chiến giáp cực phẩm bảo quang bắn ra bốn phía giống như trước đây.
Cửu Long Tỏa Kim Giáp này sứt mẻ đến như vậy, cũng không biết có thể sửa lại được hay không.
Muốn sửa chữa được bảo giáp này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194393/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.