Chương trước
Chương sau
- Oa! Thạch Đầu, ngươi quá tuyệt!

Ánh mắt Thải Nhi nhất thời sáng lên. Nó mở mỏ ra ngậm lấy nửa quả Nguyệt Thần kia, xoay người bay về phía bên ngoài.

- Ta đi tìm một chỗ bế quan. Đừng có truyền tin làm phiền ta!

Âm thanh xa dần. Rất nhanh liền không nhìn thấy bóng dáng nó đâu nữa.

Thạch Mục cười khẽ. Gia hỏa huyên náo đã đi, hắn vừa lúc nghỉ ngơi một chút. Hắn đi tới phòng ngủ nằm xuống, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.

Cảm giác này thoáng cái chính là một ngày một đêm.

Ngày hôm sau, tinh thần hắn đầy sảng khoái đi ra khỏi phòng ngủ, cảm giác mệt nhọc đã bị quét sạch.

Thần thức của hắn đảo qua ở trong động phủ. Nhưng hắn căn bản không có nhìn thấy bóng dáng của Thải Nhi đâu. Cũng không biết nó chạy tới chỗ nào bế quan nữa.

Thạch Mục lắc đầu, cũng không đi để ý tới nó nữa.

Nơi này là Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, không có gì nguy hiểm.

Hắn đi vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống.

Thạch Mục vung tay lên. Trước người hắn chợt hiện lên kim quang. Một áo giáp màu vàng hiện ra. Đó chính là Cửu Long Tỏa Kim Giáp.

Chỉ có điều phía trên lại có nhiều chỗ sứt mẻ, linh quang ảm đạm. Nào có bộ dạng chiến giáp cực phẩm bảo quang bắn ra bốn phía giống như trước đây.

Cửu Long Tỏa Kim Giáp này sứt mẻ đến như vậy, cũng không biết có thể sửa lại được hay không.

Muốn sửa chữa được bảo giáp này, chỉ có thể dựa vào Công Thâu Tử và Tử Thúy Lô.

Chỉ có điều Công Thâu Tử chỉ còn lại có một lần cơ hội sử dụng cuối cùng. Hắn vốn dự định lợi dụng cơ hội cuối cùng này, thăng cấp Cửu Long Tỏa Kim Giáp đến trình độ linh bảo. Nguyên liệu cần thiết, hắn đều đã thu thập được.

Nhưng bây giờ xảy ra biến cố như vậy, không biết có thể mời Công Thâu Tử cùng hoàn thành chữa trị và thăng cấp hay không.

Thạch Mục trầm ngâm một lát, vẫn lật tay thu Cửu Long Tỏa Kim Giáp vào.

Công Thâu Tử luyện khí hao tổn rất lâu. Không phải mấy năm sẽ không cách nào hoàn thành. Ba tháng sau chính là thời điểm tổ chức đại điển. Hay là chờ sau khi đại điển kết thúc, rồi sẽ quyết định chuyện này.

Tâm tư hắn có chút bình tĩnh. Hắn lật tay lấy ra một quyển sách với phong cách cổ xưa. Đó chính là quyển sách Bạch Viên Lão Tổ cho hắn.

Thạch Mục mở quyển sách ra. Trên trang đầu tiên viết một hàng chữ lớn: Đại Phạm Bàn Vũ Thánh Thể Công.

- Đại Phạm Bàn Vũ Thánh Thể Công...

Đuôi lông mày của hắn rớn lên một cái. Bạch Viên Lão Tổ truyền công pháp của hắn tên là Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh. Chẳng lẽ giữa hai cái này có quan hệ gì đó sao?

Thạch Mục lắc đầu, vứt bỏ ý niệm này, tiếp tục đọc.

Vừa nhìn, tất cả tinh thần của hắn lập tức bị nội dung trong sách thu hút, như mê như say.

Qua hơn nửa ngày, Thạch Mục mới ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ khâm phục.

Quyển điển tịch Đại Phạm Bàn Vũ Thánh Thể Công này là một môn luyện thể thượng cổ chính tông. Trước đó hắn đoán không sai. Quyển sách này và Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh quả nhiên có quan hệ.

Chắc là Bạch Viên Lão Tổ căn cứ vào quyển Đại Phạm Bàn Vũ Thánh Thể Công này, sáng tạo ra môn công pháp Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh này.

Ban đầu, đối với điển tịch môn luyện thể thượng cổ thiếu này, Thạch Mục không quá lưu ý. Dù sao cũng là thiếu.

Chỉ có điều vừa nhìn xuống, hắn mới biết được suy nghĩ của mình nông cạn tới mức nào.

Quyển Đại Phạm Bàn Vũ Thánh Thể Công này thật sự phong phú. Hơn xa so với bất kỳ quyển điển tịch nào trước đó hắn đã từng xem qua.

Trong sách các loại pháp môn rèn luyện thân thể vô số. Thậm chí mỗi một vị trí trên thân thể, ví dụ như hai tay, liền có hơn mười loại phương pháp rèn luyện.

Về phần các vị trí khác trên thân thể, các loại pháp môn luyện thể càng nhiều không kể xiết.

Tiếp dẫn lực lôi điện, rèn luyện thân thể lôi quang rèn thể pháp.

Lấy lực băng hỏa lưỡng trọng thiên, tăng năng lực chịu đựng cho thân thể.

Cảm ngộ lực tinh quang, mở ra khiếu huyệt thân thể.

Lấy các loại hít thở đặc biệt, kéo nội tạng, rèn luyện ngũ tạng lục phủ.

Bí thuật tu luyện tinh thần đặc biệt, gột rửa tâm linh, kích phát tiềm lực của thân thể.

Các loại pháp môn rèn luyện vô cùng thần kỳ, khiến cho Thạch Mục mở rộng tầm mắt. Gần như mở ra cho một thế giới tu luyện thần kỳ khác.

- Bí thuật luyện thể thượng cổ, không ngờ tinh diệu đến mức này...

Hắn thì thào tự nói.

Đáng tiếc quyển sách này cũng không phải toàn bộ. Trước mặt các loại pháp môn luyện thể rất đầy đủ. Nhưng phía sau mấu chốt nhất là bộ phận vận chuyển khí huyết như thế nào, tu luyện tinh hoa của Huyết Hải, lại thiếu sót.

Bạch Viên Lão Tổ căn cứ vào cảm ngộ của mình, nỗ lực bổ sung toàn bộ. Đáng tiếc cũng chưa hoàn thành.

Hắn chỉ viết xuống các loại quá trình và kết quả thử. Có thành công, có thất bại. Thậm chí không có kết quả, chỉ tan ra tan ra, cũng không hình thành hệ thống.

Điều này cũng khó trách. Bạch Viên Lão Tổ không thể mở ra Huyết Hải, chỉ dựa vào tìm kiếm từ trong sự trống rỗng. Tất nhiên không có cách nào đạt được thành quả lớn.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Hắn đã mở ra Huyết Hải. Kết hợp với những tìm hiểu độc đáo này của Bạch Viên Lão Tổ, Huyết Hải đã có phản ứng. Tin tưởng hắn rất nhanh có thể hoàn toàn kế thừa được những tìm hiểu của Bạch Viên Lão Tổ, đồng thời đi xa hơn.

Chỉ có điều quyển sách này cho hắn trợ giúp rất lớn, cũng không phải là những phê bình chú giải của Bạch Viên Lão Tổ. Mà là trong sách rèn thể thượng cổ, phân chia tu luyện thân thể ra thành một cảnh giới hệ thống hoàn chỉnh.

Căn cứ vào những gì trong sách nói, tu sĩ thượng cổ chia thể tu ra làm chín cảnh. Theo thứ tự là: nhập môn ngâm thể, luyện thành da trâu, luyện xương giống như thép, ngũ tạng thông khí, tủy giống như tương, thân thể kim cương, thân thể viên mãn, thân thể bất tử.

Tuy rằng tổng cộng có chín cảnh, trong sách chỉ viết ra tám cảnh trước. Một cảnh cuối cùng rốt cuộc là cái gì, lại không có viết ra.

Chín cảnh thân thể này, mỗi cảnh đều được viết ra rõ ràng cảnh giới đặc điểm và tiêu chuẩn phân chia.

Thạch Mục đoán chừng, thân thể mình bây giờ chắc là đệ lục cảnh đỉnh phong. Đần đi vào đệ thất cảnh: thân thể viên mãn.

Thân thể này phân chia chín cảnh, chỉ ra cho hắn phương hướng tu luyện rõ ràng.

Ánh mắt Thạch Mục rơi vào bốn chữ thân thể bất tử ở trên quyển sách, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Hắn đã lục lọi đến đệ thất cảnh: thân thể viên mãn. Tin tưởng rất nhanh liền có thể tu thành.

Nhưng đệ bát cảnh: thân thể bất tử lại là một cửa ải lớn.

Luyện thể tu luyện tới đệ thất cảnh thân thể viên mãn, liền xem như là nâng cao lực lượng thân thể đến cực hạn. Nhưng đệ bát cảnh thân thể bất tử, lại là hoàn toàn đột phá hạn chế của thân thể.

Trong sách giới thiệu đối với thân thể bất tử rất ít. Chỉ nói là sau khi tu thành cảnh giới này, thân thể là được tập trung tan ra tùy ý. Có thể lớn có thể nhỏ. Không có nhược điểm gì đáng nói, có thể nói là thân thể bất tử.

Thạch Mục nhíu mày. Đối với cái này, hắn cũng không hiểu lắm.

Căn cứ vào những gì trong sách này nói, thời thượng cổ thịnh hành thể tu. Có rất nhiều tu sĩ luyện tới thân thể viên mãn. Nhưng người có thể thành tựu thân thể bất tử, lại hiếm có giống như lông phượng và sừng lân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.