Chương trước
Chương sau
Nói xong, hắn lấy tay che miệng lại, nhìn Thạch Mục một cái, dường như đang chờ đợi điều gì.

Thạch Mục quan sát thiếu niên thanh y, trong mắt lộ vẻ hứng thú.

- Không tồi, có chút can đảm. Nếu đã dám nói điều kiện với ta vậy nói đi. Ngươi muốn gì?

Thạch Mục từ tốn nói.

Thiếu niên thanh y vui mừng nói:

- Tiểu nhân muốn xin tiền bối ban cho một phần Địa Giai công pháp phù hợp với mình. Vãn bối nhất định sẽ mang toàn bộ những gì mình biết nói cho người.

Ngón tay Thạch Mục gõ nhẹ trên mặt bàn, thiếu niên thanh y này xem ra là một tán tu. Chân khí trong người hỗn loạn là do đã tu luyện công pháp không phù hợp, lại không có danh sư chỉ bảo tạo thành.

Mắt hắn lóe lên, từ trên người thiếu niên thanh y này hắn nhìn thấy vài phần hình ảnh trước đây của mình.

Mặt hắn hơi mỉm cười lại hơi trầm ngâm, xoay tay lấy ra một cái Ngọc Giản, đặt trên bàn.

- Thể chất của ngươi thiên về Thổ tính, cuốn Lý Thổ Quyết này rất thích hợp với ngươi. Công pháp ghi chép bên trên đủ để ngươi tu luyện đến cảnh giới Thiên Vị. Có thể luyện thành hay không thì phải xem tự bản thân ngươi rồi.

Thạch Mục dùng âm thanh chỉ có thiếu niên thanh y nghe được nói.

Thiếu niên thanh y nghe vậy vô cùng vui mừng, hai tay hơi run nhận Ngọc Giản.

Hắn lúc này hai đầu gối hơi nhún xuống, giống như muốn quỳ xuống sàn nhà.

- Đa tạ tiền bối bạ cho công pháp, không biết tiền bối có thể cho biết danh tính, vãn bối cả đời nghi nhớ đại ân của người.

- Cái này thì không cần đâu, ta tặng ngươi công pháp chẳng qua là nhất thời có nhã hứng. Ngươi và ta cùng nói một chút về chuyện của Tử Tinh Nhất Tộc đi. Ta nghe nói mấy ngày sắp tời bọ họ sẽ tổ chức một đại điển?

Thạch Mục xua tay, nói.

Một tiềm lực xuất hiện nâng thiếu niên thanh y đứng thẳng lên.

Đồng thời một màn “Cách Âm Cấm Chế” cũng được khai triển ra.

Thiếu niên thanh y thân bất do kỷ đứng dậy, ánh mắt ngưỡng mộ càng thêm mạnh mẽ. Hắn hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi nói:

- Hồi bẩm tiền bối, sau khi Tộc trưởng đời trước đột ngột qua đời, mấy năm nay Tử Tinh Nhất Tộc vô cùng hỗn loạn, có điều mãi đến gần đây, cuối cùng cũng xác lập được Tộc trưởng kế nhiệm, dạo này đang chuẩn bị cử hành đại điển tiếp nhận Tộc trưởng.

- Đại điển tiếp nhận Tộc trưởng? Tộc trưởng kế nhiệm có phải là Phương Sách?

Thạch Mục hỏi.

- Chính là người này. Tuy rằng hình ảnh Phương Sách trong dân chúng không tốt lắm nhưng nghe nói là lão tộc trưởng truyền chức tộc trưởng lại cho ông ta. Những người còn lại trong Tử Tinh Nhất Tộc cũng không có cách gì phản đối.

Thiếu niên thanh y đáp lại.

- Hở? trong Tử Tinh Nhất Tộc có người phản đối Phương Sách tiếp nhận vị trí tộc trưởng?

Thạch Mục ánh mắt lóe lên, hỏi.

- Đúng vậy, có điều tiểu nhân cũng chỉ là nghe mấy người truyền miệng nói, tự mình rút ra kết luận này. Còn về cụ thể là người nào phản đối thì không biết. Nhưng có lẽ là trưởng lão Nhất Lưu.

Thiếu niên thanh y nói.

Thạch Mục ánh mắt có chút khác thường.

Thiếu niên này phân tích, phán đoán sự việc rất chính xác, với vị trí của hắn chỉ có thể tiếp xúc được với một số kẻ có công lực ở mức cơ bản của Tử Tinh Nhất Tộc mà lại có thể phân tích ra nhiều như vậy.

Từ tin tình báo mà Thư Hữu Kim cung cấp, trong hai vị trưởng lão của Tử Tinh Nhất Tộc đích thực là có người bất hòa với Phương Sách.

- Đúng rồi, vừa này ngươi nói là đã nghe lén được một chuyện vô cùng quan trọng, đó là chuyện gì vậy?

Thạch Mục hỏi.

- Nghe nói mấy hôm trước, Tử Tinh Nhất Tộc bắt được một tên phản đồ ngày trước, dự định xử tử trên đại điển.

Thiếu niên thanh y ghé sát lại, nói nhỏ.

Thạch Mục nghe vậy, trong lòng rung động nhưng trên mặt lại không chút biến sắc.

- Ồ, ngươi có nghe được kẻ bị bắt là ai không?

Hắn lại hỏi.

- Chuyện này vãn bối cũng chỉ nghe loáng thoáng, hình như……hình như là người tên Phương Đạt.

Thiếu niên thanh y cố gắng nghĩ lại.

Trong lòng Thạch Mục tuy rằng đã sớm có dự cảm, có điều khi nghe được tin này, trong lòng liền chấn động mạnh. Tình hình cho thấy, suy đoán trước kia của mình là không sai. Phương Đạt đúng là gặp rắc rối rồi.

Hơn nữa còn là rắc rối lớn.

Thiếu niên thanh y nhìn thấy Thạch Mục trầm ngâm không nói, biết ý cũng không nói gì, đứng yên lặng một bên.

- Liên quan đến Phương Đạt kia vì sao bị bắt, ngươi biết được bao nhiêu?

Thạch Mục trầm mặc một lúc, lại hỏi.

- Cái này….vãn bối không biết gì.

Thiếu niên thanh y lắc lắc đầu, vẻ mặt mù tịt nói.

Thạch Mục im lặng, xua xua tay ý muốn thiếu niên thanh y lui xuống.

Thiếu niên thanh y dường như có chút không nỡ, nhìn Thạch Mục một cái rồi biết ý lui đi.

- Thạch đầu, xem ra Phương Đạt đã bị Tử Tinh Nhất Tộc bắt lại rồi, cái tên này thật vô dụng. Chúng ta bây giờ phải làm sao?

Thái Nhi nói.

- Bất kể nói thế nào, Phương Đạt cũng coi như là người đi theo ta. Sau này giao chiến với Thiên Đình, bất kể thế lực của một phương nào cũng phải ra sức liên kết lại. Chỉ có như vậy mới có thể kề vai sát cánh chiến đấu. Phương Đạt là đầu mối quan trọng để liên hiệp với Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc, trước tiên hãy nghĩ cách cứu hắn ra rồi tính tiếp.

Thạch Mục thở dài một hơi rồi nói, trong đầu không ngừng suy tính các kiểu tình huống có thể xảy ra.

Vào đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng bước lên lầu, bước chân gấp gáp.

Nhìn Mục nhìn sang, đó là An Hoa, thần sắc có chút nghiêm trọng.

An Hoa nhìn ra xung quanh một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy Thạch Mục và Thái Nhi, bước nhanh qua đó.

Thạch Mục nhìn thấy dáng vẻ của An Hoa, ánh mắt cũng ngưng lại.

- An Hoa, ngồi xuống đi, có phải đã nghe ngóng được tin tức gì rồi?

Không đợi An Hoa nói, Thạch Mục đã hỏi.

- Đúng vậy, ta đã nghe được một tin tức vô cùng quan trọng. Phương Đạt huynh bị người của Tử Tinh Nhất Tộc bắt lại rồi.

An Hoa vừa ngồi xuống, liền vội vã nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.