Tây Môn Tuyết lộ ra sắc mặt đau đớn thống khổ, đôi mắt đỏ rực bỗng nhiên sáng lên một trận kim quang.
Khi kim quang trong mắt phát sáng lên, vẻ đau đớn thống khổ trên mặt nàng cũng biến mất, thay vào là vẻ lạnh lùng, ngay cả khí tức trong người cũng bắt đầu trở nên hoàn toàn bất đồng.
Nhìn Tây Môn Tuyết lúc này như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Quanh thân Tây Môn Tuyết bên trên cuồn cuộn kim quang, xuất hiện ra một hư ảnh kim giáp vừa cao vừa lớn, bao trùm luôn cả người nàng.
Thay vì sử dụng hư ảnh kim giáp to lớn kia, Tây Môn Tuyết nắm chặt “binh khí kim sắc” trong tay.
Trong nháy mắt, phía trên “binh khí kim sắc” đó một vầng kim quang sáng lạn không gì sánh bằng, trực tiếp lao đến nhấn chìm “bạch sắc quang kiếm” mà Mục Thiên Tuyệt hóa thành.
“Ầm ầm”
Một âm thanh làm rung chuyển trời đất vang lên, “bạch sắc kim quang” bỗng nổ tung ra, vỡ thành muôn vàn mảnh vụn, biến thành từng đốm sáng nhỏ rồi từ từ tiêu tan.
Tây Môn Tuyết vì vận công quá độ, cơ thể nhất thời chịu không nổi sụp xuống, toàn bộ kim quang cũng tiêu tán mất, được trưởng lão của Lý Trần Tông đỡ về chiến hạm.
- Thánh chủ….
-
Đệ tử còn sót lại của Trục Vân Kiếm Phái từng người khóc hét kêu gào, hăng hái không quản tất cả xông qua đám người Lý Trần Tông chém giết.
Lục Dương Lý hét to một tiếng ra lệnh, vung tay lên lạnh lùng hô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194254/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.