- Ta không có pháp bảo như thế, lúc này mà trở về tộc cầu cứu, chỉ sợ cũng đã không còn kịp rồi.
Chung Tú mang theo giọng nức nở nói.
- Vậy làm sao bây giờ đây ta, Thạch Đầu sẽ không cứu được rồi sao?
Thái Nhi cũng luống cà luống cuống, cuống qúyt kêu lên.
- Dẫn đường đi ra, dẫn đường đi ra...
Trên mặt Chung Tú đã ấn xuống hai hàng nước mắt, miệng lầm bầm nói.
Sau một lát, nàng đột nhiên thần sắc biến đổi, cả người bình tĩnh lại, như là hạ quyết định gì vậy, âm thầm gật gật đầu, lẩm bẩm:
- Ngoại trừ chiêu này, không có cách nào khác nữa rồi.
- Cái gì? Chung tỷ tỷ biết làm thế nào cứu Thạch Đầu rồi hay sao?
Thái Nhi trong mắt sáng lên một chút quang mang, mừng rỡ kêu lên.
Chung Tú bị hỏi như vậy, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, miệng nói:
- Vì Thạch đại ca, cũng chỉ có thể thử một chút thôi. Thái Nhi, trong lúc này, cần ngươi hộ pháp cho chúng ta, ta muốn phong cấm nơi này lại, quyết không cho phép bất kỳ người nào vào được.
- Được rồi, Thạch Đầu vậy giao cho tỷ đó, Chung tỷ tỷ.
Thái Nhi mặc dù không biết Chung Tú muốn làm cái gì, nhưng vẫn là lập tức đồng ý.
Chung Tú lập tức lật cổ tay, lòng bàn tay nhoáng lên một luồng quang mang, lấy ra một pháp bảo hình như vỏ trứng vậy.
Chỉ thấy đôi môi nàng khẽ mở, trong miệng không ngừng ngâm tụng bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194231/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.