Chương trước
Chương sau
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng thầm thở ra.

Chuyện nơi đây hiển nhiên là một âm mưu, đồng thời Thiên Đình không thoát được liên hệ.

Dù sao ngoại trừ Thiên Đình ra, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Thiên Hà tinh vực, cùng với tinh vực liền kề, tuyệt không khả năng có người có thể bày ra đại trận cho dù là Thần cảnh cũng khó có thể thoát khốn như thế.

Nếu như hắn dự liệu không sai thì, tộc trưởng của Tam Đại Hoang Tộc tuyệt đối không thể ở nơi này, hoặc có thể là căn bản không có bị vây khốn. Trong này nhất định có sự hiểu lầm gì, cộng thêm người có lòng cố ý gây tạo thị phi, mới làm ra diễn biến như vậy.

Nhưng mà chút ít sự việc này cứ trước hết giao cho Thần cảnh của Tam Đại Hoang Tộc lo lắng đi. Hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ, là nhanh chóng rời khỏi nơi này, để chạy trở về gặp Chung Tú.

Nhưng mà vào thời khắc này, dị biến đột ngột nảy sinh!

Một tiếng hét thảm truyền ra từ hơn trăm trượng, khuynh hướng mây xám tiêu tán trong không gian cũng theo đó chợt chậm lại.

Thạch Mục quay đầu nhìn lại, biến sắc.

Cách hắn mười mấy trượng, một trận nhãn lốc xoáy màu xám không ngờ lại không bị hủy diệt, bên cạnh trận nhãn nằm một người cháy đen, rõ ràng là Hãn Chiết.

Xem ra dường như là lúc phá hủy trận nhãn bị tia chớp màu xám tro đánh trúng.

Lốc xoáy màu xám phát ra thanh âm “Ông ông”, kịch liệt xoay tròn, đồng thời phồng lớn lên thật nhanh.

Nhưng mà điều làm Thạch Mục có chút ngạc nhiên chính là, không gian màu xám tro chấn động không ngờ lại có chút ổn định, mây xám sôi trào sùng sục cũng bắt đầu có khuynh hướng bình tĩnh lại.

- Không xong!

Thạch Mục kinh hãi.

Nhưng mà thời khắc này hắn cách trận nhãn quá xa, muốn qua đó cũng không kịp.

Vào thời khắc này, một đạo xích quang chói mắt vô cùng bay vụt đến, trong quang mang mơ hồ có thể thấy là một cây xích sắc quải trượng, bề mặt từng vòng phù văn lượn lờ, giống như một đạo kinh hồng nhẹ nhàng phiêu dật, nhoáng lên một cái lướt qua ngấm chìm vào trung tâm lốc xoáy màu xám, xuyên thủng nó.

Ầm!

Lốc xoáy màu xám xoay tròn lập tức ngừng lại, lập tức nổ tung ầm ầm, biến thành hư vô.

Ánh sáng đỏ nhoáng lên một cái, xích sắc quải trượng bay vụt về, đáp xuống trong tay Kim Phượng bà bà ở phụ cận.

Thạch Mục thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra.

Trận nhãn cuối cùng bị hủy, mây xám nhanh chóng tiêu tán, lôi điện rơi xuống giữa không trung cũng đã biến mất.

Vài vết nứt to lớn hiện ra, đồng thời nhanh chóng lan tràn, phân bố khắp toàn bộ không gian, sau đó một tiếng nổ nặng nề vang lên, không gian rốt cục phá thành mảnh nhỏ.

Trước mắt mọi người hoa một cái, ngay sau đó, liền xuất hiện lần nữa trên bầu trời Tê Hà đảo.

Thạch Mục nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhìn chung quanh, đồng thời thần thức khuếch tán ra.

Đuôi chân mày hắn nhướng lên, cực xa nơi phía chân trời có vài đạo độn quang mơ hồ, nhanh chóng bỏ chạy, nhoáng lên một cái nữa, hoàn toàn biến mất ở phương xa.

- Hừ! Quả nhiên có người mai phục tại nơi này.

Kim Phượng bà bà cùng mọi người cũng nhìn thấy mấy độn quang đó.

- Xem ra là có người muốn lừa chúng ta tới nơi này, sau đó thi pháp vây khốn, nhưng mà bọn họ tại sao phải làm như vậy?

Đôi mi thanh tú của Triệu Linh Lung nhíu chặt, lầm bầm nói.

- Không xong, Phượng Dực thành!

Thạch Mục đột nhiên nghĩ tới điều gì, bật thốt lên!

Kim Phượng bà bà cùng mọi người nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi.

- Không sai, vô cùng có khả năng là kế dương đông kích tây, chúng ta mau trở về!

Kim Phượng bà bà phất tay tế ra cái phi chu có cánh ấy, mọi người vội vàng phi thân nhảy lên phi chu.

Phi chu bùng lên xích quang dữ dội, vô cùng nhanh chóng bay về phương hướng Phượng Dực thành.

Thạch Mục khoanh chân ngồi ở trên phi chu, ánh mắt nhìn bên cạnh, ánh mắt lóe lên.

Trong hành động lúc trước Hãn Chiết dường như bị thương không nhẹ, thời khắc này đang ngồi xếp bằng, lấy ra một viên đan dược uống vào, trên người lóe ra một luồng bạch quang, nỗ lực khôi phục thương thế trên người.

Dường như cảm nhận được ánh mắt Thạch Mục, hắn quay đầu nhìn lại.

- Vừa rồi thật là xin lỗi, tại hạ không ngờ lại liên tiếp sơ suất, suýt nữa hỏng đại sự, sánh không kịp với thần thông cao minh của Thạch đạo hữu.

Hãn Chiết nói, thái độ khiêm hòa mấy phần so với trước, tựa hồ có chút áy náy đối với khuyết điểm của bản thân mình.

- Làm gì có, cũng may Kim Phượng bà bà đã ra tay bổ cứu rồi, Hãn đạo hữu không nên tự trách.

Thạch Mục cười ha hả, nói.

Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm đôi câu, rồi đều nhắm mắt vận công, khôi phục chân khí và thương thế.

Kim Phượng bà bà thời khắc này một mình đứng ở phía trước phi chu, sắc mặt lạnh lùng, quanh thân áo bào phồng lên, quả nhiên đang toàn lực khởi động phi chu tiến lên, tốc độ còn nhanh hơn trước mấy phần.

Cũng không lâu sau, Phượng Dực thành xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Thạch Mục đã sớm đứng lên, hai mắt kim quang nhoáng lên một cái, nhìn về hướng Phượng Dực thành, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi.

Phượng Dực thành trong thời khắc này quả nhiên bị vô số bóng người đoàn đoàn vây khốn, đồng thời từ trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm rú.

Những người này ai ai cũng mặc ngân sắc chiến giáp, trang phục này Thạch Mục không thể quen thuộc hơn nữa, chính là người của Thiên Đình.

Ngoài ra, còn có mười mấy chiếc chiến hạm cự đại bay lở lửng trên thành trì, không ngừng đánh ra từng đạo quang trụ, bắn vào bên trong thành.

Cấm chế chung quanh Phượng Dực thành sớm đã bị phá, mỗi một đạo quang trụ rơi xuống, bên trong thành liền có mảng lớn kiến trúc sụp đổ, khắp nơi lửa cháy bừng bừng, một nửa thành trì biến thành phế tích, tiếng kêu khóc, kêu rên vang dội toàn bộ Phượng Dực thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.