Chương trước
Chương sau
Triệu Linh Tú vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía nàng. Không ít người nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng vô cùng, trong khi Hãn Chiết lại vẫn bình tĩnh như trước.

- Linh Tú, làm sao vậy?

Triệu Chu Đồng hỏi.

Ánh mắt Triệu Linh Tú liếc ra phía ngoài cốc, hiện ra một chút kích động, nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại sự bình tĩnh.

- Thực lực Hãn Chiết đạo hữu xác thực đã áp đảo hết mọi người, nhưng từ trong nội tâm, Linh Tú vẫn luôn có một yêu cầu nho nhỏ đối với vị hôn phu tương lai, không biết Hãn Chiết huynh có thể làm được không?

Triệu Linh Tú mở miệng hỏi.

- Thánh nữ có yêu cầu gì xin cứ nói, đừng ngại.

Lông mày của Hãn Chiết khẽ nhướn lên, đáp.

- Ngược lại cũng không có gì khó, Linh Tú thích người có thực lực cường đại, muốn trở thành vị hôn phu của ta thì thực lực phải trên ta, thần thông hỏa diễm của Hãn Chiết huynh cực kì lợi hại, Linh Tú có chút ngứa nghề, không biết huynh có thể chỉ giáo một phen?

Triệu Linh Tú nói rõ từng chữ.

Lời vừa nói ra, lại khiến hiện trường xôn xao, chung quanh ngay lập tức bộc phát ra từng tiếng nghị luận ông ông. Kim Phương bà bà cùng các Thần Cảnh đại năng khác liếc nhìn nhau, nhưng lại không lên tiếng. Lần này kén rể công khai đúng là do cộng đồng ba đại hoang tộc quyết định, mục đích thực sự ai cũng biết rõ, nguyên bản có chút miễn cưỡng cho Triệu Linh Tú. Hiện giờ nàng muốn ra tay khảo nghiệm vị hôn phu của mình, bọn họ cũng không tiện nói gì.

Triệu Linh Lung nhìn thánh nữ, khe khẽ thở dài. Còn Triệu Tuyền Cơ thì khẽ chớp đôi mắt đẹp.

- Hặc hặc, nếu như thánh nữ đã có yêu cầu như vậy, thì Hãn mỗ cũng nên phụng bồi.

Hãn Chiết vốn khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức lại cười nói.

Vừa dứt lời, thân hình hắn tự động bắn lên đài chữ Càn.

- Thánh nữ, xin mời chỉ giáo.

Hắn quay người làm một động tác mời với Triệu Linh Tú trên Quan Chiến Đài, khẽ cười nói.

Những người vây xem chung quanh, không khỏi trầm trồ khen ngợi phong độ nho nhã quý tộc của hắn.

Triệu Linh Tú quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Linh Lung ngồi bên cạnh, trên dung nhan hiện lên một chút quật cường, sau đó thân hình nhoáng lên đáp xuống đài chữ Càn.

- Để có được sự công nhận của mỹ nhân, tại hạ đành đắc tội vậy.

Hãn Chiết lại thi lễ với Triệu Linh Tú, cung kính nói.

- Không cần nhiều lời, động thủ đi.

Triệu Linh Tú nghiêm mặt lại, thanh âm lãnh đạm.

Hai người vừa dứt lời, quang mang quanh người đồng thời sáng lên, đúng lúc hai người đang chuẩn bị động thủ, lại truyền đến một thanh âm cực kì vang dội:

- Chậm đã, nếu muốn ra tay đánh với Thánh nữ, trước hết phải đánh bại ta đã!

Triệu Linh Tú vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt liền biến đổi, trong mắt hiện lên ánh lệ, nổi lên từng điểm quang mang. Mọi người đang tò mò xem ai vừa nói, thì đã thấy một luồng hồng quang bay đến từ cửa cốc, vụt đến nhanh như thiểm điện. Không ít người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trước mắt lóe lên một thân ảnh, hiện ra một bóng người, sau lưng có hai cánh, đáp xuống trên đài chữ Càn.

Người này không phải ai khác, chính là Thạch Mục.

Hãn Chiết nhìn Thạch Mục đột ngột xuất hiện, cũng lộ ra một chút bất ngờ, lông mày nhíu lại ngay lập tức. Trên Quan Chiến Đài, sắc mặt Triệu Linh Lung hơi biến đổi, nhìn Thạch Mục có vẻ phức tạp. Triệu Tuyền Cơ ở bên cạnh cũng nhìn Thạch Mục, đôi mi thanh tú khẽ nhuớn lên, thoạt nhìn có chút nghi hoặc, có vẻ như cười mà không phải cười.

- Ai vậy ta? Sao lại vô lễ như vậy?

Thạch Mục vừa mới xuất hiện, đã khiến cho xung quanh ầm ĩ một hồi, mọi người nhao nhao suy đoán thân phận của hắn.

- Tiểu quỷ ở nơi nào chui ra, lại dám đến diễu võ dương oai ở nơi này?

Triệu Chu Đồng cũng không nhận ra Thạch Mục, nhưng thấy hắn tùy tiện xâm nhập như vậy, không khỏi giận tím mặt.

Thạch Mục hoàn toàn bỏ ngoài tai đối với những lời nói này. Hiện giờ, trong mắt hắn không còn thứ gì khác, chỉ có hình bóng nữ tử đang đứng cách hắn không đầy mười trượng kia. Gương mặt nàng vẫn như trước, lại còn tinh xảo xinh đẹp hơn, đôi mắt sáng lóng lánh khẽ chớp động, tình nghĩa bên trong đó không thay đổi chút nào.

- Tú nhi…

Thạch Mục thông qua truyền âm, khẽ gọi nàng.

- Thạch đại ca, đúng là huynh sao? Huynh thực sự đến tìm Tú nhi sao?

Chung Tú đã trở thành Thánh Nữ của Thiên Phượng tộc, cũng truyền âm đáp lại, đôi mắt lại ướt át thêm.

- Tú nhi, là ta, ta đã đến!

Thạch Mục trả lời.

- Muội biết mà, Thạch đại ca huynh bất kể thế nào sẽ không bỏ lại Tú nhi. Muội vốn biết huynh dù thế nào cũng sẽ đến tìm muội.

Chung Tú truyền âm trả lời, trong lời nói bộc lộ sự mừng rõ vô hạn. Nàng theo vô thức muốn bước lại chỗ hắn, nhưng lại bị Thạch Mục ngăn lại.

- Tú nhi, chúng ta hiện tại không thể lộ ra mình đã từng biết nhau. Trước hết hãy giải quyết xong sự tình trước mắt cái đã rồi tính sau.

Thạch Mục truyền âm bảo.

Bước chân của Chung Tú chợt ngừng lại, rồi chậm rãi thu trở về.

“Vâng, Thạch đại ca, Tú nhi nghe lời huynh. “

Chung Tú trả lời.

“ Yên tâm đi, Tú Nhi, nàng chính là thê tử của ta, cũng chỉ có thể gả cho ta mà thôi. Ta tuyệt đối sẽ không để nàng gả cho ai khác!”

Thạch Mục kiên định nói.

Chung Tú sau khi nghe xong lời này, chợt rung động, trên mặt không khỏi hiện lên hai đốm hồng trên má, trong lòng còn ngọt hơn so với đường.

Mọi người cũng phát hiện bầu không khí trên lôi đài có chút vi diệu, liền nhao nhao nghị luận âm ĩ.

- Hắc hắc, có chút ý tứ!

Đôi mắt Thư Hữu Kim lập lòe tinh quang, trên mặt hiện lên một chút vui vẻ, khẽ lẩm bẩm.

- Ngươi rốt cục là người phương nào? Nếu không khai báo thân phận, thì lão phu phải trục xuất ngươi ra khỏi đây!

Triệu Chu Đồng quát lên phẫn nộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.