Chương trước
Chương sau
Phượng Minh Cốc, trên lôi đài.

Địch Tương cùng Hãn Chiết đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau nhưng lại không hề nhúc nhích. Một hồi lâu, trên người Địch Tương lại xuất hiện một mảng lớn quang mang màu đen, cười lạnh nói:

- Khiêu chiến ta? Ha ha ha! Vẫn còn có kẻ không biết sống chết như vậy sao?

- Hãn mỗ lần này trở lại là vì thánh nữ Linh Tú, thật không khéo các hạ lại là tảng đá chắn trước mặt ta, nên đành phải di chuyển ngươi ra khỏi vị trí thôi.

Ánh mắt Hãn Chiết bình tĩnh như nước, nhàn nhạt nói.

Trong lúc nói chuyện, tay hắn hời hợt vung lên, một pháp bản như cái mâm tròn màu trắng phóng về phía Địch Tương. Sau một khắc, từng vòng phù văn bay ra từ pháp bảo mâm tròn, tản ra một luồng bạch quang chói mắt, lộ ra bánh răng xoay tròn, phát ra tiếng rít chói tai.

Ánh mắt Địch Tương lóe lên, trong miệng hừ lạnh, chân bước lên phía trước một bước, hắc mang trên cánh tay phải lóe lên, hiện lên từng miếng vảy đen, vảy cứng như đá sần sùi, trên ngón tay lại dài ra móng vuốt sắc bén màu đen. Cánh tay phải của hắn nhìn dữ tợn vô cùng, một cỗ khí tức thuộc về hung thú thời Thái Cổ Hồng Mông phóng lên trời, khí thế tăng lên liên tục.

Cánh tay Địch Tương vung lên nắm lấy mâm tròn màu trắng trong tay. Pháp bảo mâm tròn điên cuồng cắt xé, nhưng không thể làm tổn thương được lân phiến màu đen mảy may, chỉ phát ra từng tia lửa cùng âm thanh kim loại va chạm nhau ken két.

Địch Tương cười to hằng hặc, tay phải nắm chặt năm ngón tay, thu hắc quang vào trong. “Rặc rặc” một tiếng, pháp bảo mâm tròn màu trắng hiện ra từng vết rạn nứt, rồi ầm ầm vỡ vụn.

Từ chỗ ngồi của các tộc trưởng trên đài cao, Kim Phượng bà bà chớp mắt liên hồi nói:

- Cửu Long huyết mạch! Tên Địch Tương này không ngờ lại thức tỉnh được huyết mạch hiếm thấy nha.

- Kim Phượng bà bà quá khen, nhưng tư chất Địch Tương nhà ta lại là một trong những tên ưu tú nhất của Địa Long tộc, nếu không cũng không có cách nào xứng với thánh nữ của quý tộc rồi.

Địch Phong trưởng lão của Địa Long tộc cười nói.

- Địch Long trưởng lão nói như vậy thì cuộc tỷ thí này nhất định là Địch Tương chiến thắng rồi.

Kim Phượng bà bà không tỏ ý kiến gì thêm, cười cười ha ha.

Dịch Phong nghe vậy khẽ giật mình, lập tức cười nói:

- Tên Hãn Chiết này mặc dù có chút thực lực, nhưng cũng chỉ là một tên vô danh của một tiểu tộc, làm sao có thể là địch thủ của Địch Tương?

- Có đúng hay không, chúng ta cùng chống mắt lên chờ xem...

Kim Phượng bà bà gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lúc hai người nói chuyện với nhau, Địch Tương cùng với Hãn Chiết vẫn đang giao đấu kịch liệt. Địch Tương phóng lên một bước, thân hình lắc lư, ngay lập tức nhào tới trước người Hãn Chiết, năm ngón tay biến thành ngũ trảo hình móng rồng, hung hăng chụp xuống một trảo.

Ánh mắt Hãn Chiết lóe lên, cũng không lui lại, hét lớn một tiếng đánh ra một quyền. Một tầng bạch quang hiện lên trên người hắn, trên cánh tay hiện ta vô số phù văn, thân thể dường như bị thổi phồng lên gấp mất lần, cơ bắp phình to ra.

Ầm ầm ầm!

Quyền chưởng đụng vào nhau, hai thân thể đều chấn động cả lên. Thân hình Hàn Chiết đại chấn, lui lại phía sau mấy bước, nhưng nhanh chóng đứng vững lại được. Một cỗ man lực tràn trề kéo tới, Địch Tương cũng nhịn không được lui về sau một bước, nhướng mày:

- Ngươi không ngờ chỉ dùng lực lượng thân thể trực tiếp đỡ được một kích của ta!

Địch Tương trầm giọng nói.

- Có tới hàng ngàn hàng vạn chủng tộc trong Thiên Hà Tinh Vực, Địa Long tộc các ngươi mặc dù dùng thân thể mạnh mẽ mà thành danh, nhưng cũng không phải là thiên hạ vô địch.

Hàn Chiết đáp.

- Cuồng vọng, ngươi sẽ phải trả giá thật đắt!

Địch Tương hừ nhẹ một tiếng, hắc quang tỏa ra toàn thân, thân người đều được bao phủ dưới lớp lân phiến màu đen, hình thể cũng phát triển gấp bội, toàn bộ người đều biến thành một con quái vật đen kịt.

Một cỗ khí tức khủng bố từ trên người hắn bộc phát ra, đã gần sát đến cấp độ Thần Cảnh. Thân hình hắn biến trái biến phải rồi chớp nhoáng biến mất ở tại chỗ. Sau một chớp mắt, thân hình hắn lại xuất hiện ở sau lưng Hàn Chiết một cách quỷ dị, mười ngón tay bùng phát ra từng cái móng vuốt nhọn hoắt màu đen, chộp về phía Hãn Chiết.

Thần sắc Hàn Chiết biến đổi, bạch quang trên người phóng ra mạnh mẽ, quay người nhanh như thiểm điện, hai quyền vung ra đấm tới tấp. Vô số quyền ảnh mơ hồ bỗng hiện ra trước người hắn, va chạm vào vuốt nhọn màu đen, bộc phát ra vô số tiếng nổ mạnh. Thân hình Hãn Chiết chấn động cực mạnh, tuy rằng miễn cưỡng ngăn cản được đòn công kích của Địch Tương, nhưng thân thể hắn lại bị chấn lùi mạnh về sau.

Địch Tương khẽ quát một tiếng, hắc quang quanh người phóng ra mạnh mẽ, nhanh chóng đánh tiếp một quyền. Một tiếng nổ oành vang lên, quyền ảnh đen kịt thật lớn phóng tới, nhanh chóng đánh lên trên người Hãn Chiết vẫn còn chưa ổn định lại. Thân hình Hãn Chiết giống như một cái bao bố, bị đánh bay, nện mạnh xuống lôi đài, tạo thành một cái hố to, vụn đá bay khắp nơi.

Bóng người nhoáng lên, thân thể Địch Tương xuất hiện ở bên trên hố. Hắn mở miệng phun ra hỏa diễm đen kịt, bao phủ miệng hố cùng Hãn Chiết ở dưới. Lôi đài sử dụng tài liệu đặc thù để chế thành nhưng cũng nhanh chóng bị tan chảy, chấn động ầm ầm.

- Kim Phượng bà bà, xem ra ngươi hôm nay đã nhìn lầm rồi.

Trên đài cao bên cạnh, Địch Phong cười ha hả.

- Vậy sao?

Kim Phượng bà bà thần sắc không đổi, nhàn nhạt nói.

Địch Phong thấy vậy liền nhíu mày.

Đúng thời khắc này, ngọn lửa màu đen đang cháy cuồn cuộn nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, dường như đang bị nuốt vào, chỉ mấy tức liền biến mất vô ảnh vô tung. Hã Chiết tung người phóng lên, nhiều chỗ trên thân thể bị cháy đen, nhưng nhìn qua cũng không có chút trở ngại nào.

Hắn không nhanh không chậm lấy ra một cái hồ lô màu xanh, thân bình khắc từng đồ án hình ngọn lửa, phát ra hắc quang nhàn nhạt. Hồ lô này chính là thứ thu lấy ngọn lửa màu đen lúc nãy.

- Hừ!

Địch Tương thoáng ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hừ lạnh, thân thể đánh về phía Hãn Chiết. Hắc quang quanh bàn tay phóng ra từng đạo hồ quang đen kịt, vừa thô vừa to, phát ra tiếng sấm rền cực lớn. Lưới sét màu đen ngưng tụ thành năm cái móng vuốt bén nhọn, giống như năm thanh kiếm chém xuống đầu Hãn Chiết.

Ánh mắt Hãn Chiết lóe lên nhưng không tránh, lẩm bẩm trong miệng, miệng hồ lô phun ra một đám lửa màu xanh lớn bằng đầu người, va đụng với bàn tay Địch Tương. Móng vuốt bén nhọn màu đen chạm vào ngọn lửa màu xanh này giống như tuyết gặp lửa, bị hòa tan ngay lập tức.

Phốc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.